Phần 64: Kích thích trên tàu điện ngầm 1
Tần Phỉ Tuyết lập tức thở dốc một tiếng, nhăn nhó giãy giụa nói, “Đừng như vậy Tiểu Hạo, mau buông dì ra.”
“Không, con không buông tay, con vừa buông tay dì liền đi.” Thừa dịp nói chuyện, tay Thẩm Hạo tranh thủ làm càn trên thân thể mềm mại của Tần Phỉ Tuyết một trận, sờ đến hai gò má nàng phiếm hồng, thở hồng hộc.
“Đứa nhỏ này, dì chỉ là đi lấy ảnh chân dung, làm sao có thể đi chứ? Nếu không con cùng dì đi.”
Bởi vì giờ này là giờ cao điểm tan tầm, lái xe đi rất bất tiện, cho nên Tần Phỉ Tuyết quyết định đi tàu điện ngầm.
Không nghĩ tới lúc này Thẩm Hạo lại trở về, nàng rất mê luyến thời gian ở chung một chỗ với Thẩm Hạo.
Ánh mắt nóng bỏng cực kỳ hung hăng, kích thước kinh người của vật kia, cùng với đôi bàn tay to dường như có ma lực, làm cho nàng như chìm sâu trong đó, không thể tự kiềm chế.
“Được, dì đi đâu con liền đi đó, con thích nhất là được ở cùng một chỗ với dì.”
Lời nói của Thẩm Hạo khiến Tần Phỉ Tuyết nghe xong trong lòng rất vui vẻ, nhưng ngoài mặt lại giả vờ nhíu nhíu mày, hừ một tiếng.
“Vậy còn không mau buông tay, bằng không dì sẽ tức giận.”
Thẩm Hạo lưu luyến buông Tần Phỉ Tuyết ra, sau đó hai người cùng nhau chạy tới ga tàu điện ngầm. 9…
Bởi vì là giờ cao điểm tan tầm, trên tàu điện ngầm có rất nhiều người, vai chạm vào vai, chân kề chân, có thể nói là biển người đông nghìn nghịt. Tần Phỉ Tuyết có chút lo lắng sẽ gặp phải tay heo muối(ý nói mấy tên biến thái), nên vẫn luôn đứng kề sát bên Thẩm Hạo.
Mới đầu Thẩm Hạo còn chưa có bao nhiêu cảm giác, nhưng theo tàu điện ngầm không ngừng lay lay động, thân thể hắn cũng không ngừng va chạm cùng Tần Phỉ Tuyết.
Ba đụng bốn không đụng, dần dần hắn bắt đầu có phản ứng, đem bộ phận kia chống lên thành một cái lều nhỏ.
Vì che dấu xấu hổ, Thẩm Hạo vội vàng chen ra phía sau Tần Phỉ Tuyết, từ phía sau nhìn qua thật giống như hắn đang ôm Tần Phỉ Tuyết vào trong ngực, hai người giống như một đôi tình nhân.
Lúc này tàu điện ngầm rẽ một cái, biên độ lay động có chút lớn, Tần Phỉ Tuyết đứng có chút không vững, thoáng cái ngả vào trong ngực Thẩm Hạo.
Cơ hội đến, trời ban cho lương duyên!
Thẩm Hạo lập tức vươn một bàn tay xuyên qua phán bụng bằng phẳng của Tần Phỉ Tuyết, ôm chặt lấy nàng, đồng thời bộ phận kia cũng ngầm hướng về phía trước, vừa vặn chen vào trong rãnh của nàng…
Trong nháy mắt khi lều trại nhỏ chen vào, Tần Phỉ Tuyết liền nhận ra, thân thể mềm mại không khỏi run lên, hô hấp có chút dồn dập.
Tiểu tử này cũng quá lớn mật đi, đây chính là ở trên tàu điện ngầm đấy!
Nàng bị động tác lớn mật của Thẩm Hạo làm cho có chút không biết làm sao, cảm nhận được chỗ đó nóng rực cứng rắn, thoáng cái liền dịch mông về phía trước.
Tên xấu xa, lúc nào cũng có thể cứng được, cũng không biết xấu hổ thẹn thùng.
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Tần Phỉ Tuyết lại muốn thử một phen, bởi vì bộ vị nóng rực kia chống đỡ khiến nàng rất thoải mái, nhưng thân phận mẹ vợ làm cho nàng không thể quá mức làm càn.
Nhận thấy Tần Phỉ Tuyết chỉ hơi dịch mông về phía trước, cũng không có ý tức giận, Thẩm Hạo cười hắc hắc, được một tấc tiến một thước, lại áp sát về phía trước vài phần.
Cho dù không thể làm bằng súng thật, cảm thụ trước một chút cũng là nên làm a, huống chi, mông mẹ vợ thật sự rất vểnh, lại còn đưa lưng về phía mình, rõ ràng là đang quyến rũ mình phạm tội a.
Trong lòng nghĩ như vậy, Thẩm Hạo lại một lần nữa đem cái lều nhỏ của mình chen vào trong rãnh của Tần Phỉ Tuyết.
Đồng thời tay kia kéo nàng vào trong ngực, khiến hai người một lần nữa dán chặt, không còn một chút khoảng cách nào với nhau.