Phần 61: Chị Phỉ, mau ăn khi còn nóng
Vừa nghĩ đến những chuyện này, Tần Phỉ Vũ khôi phục một chút lý trí, khuôn mặt ửng đỏ, nhăn nhó nói một câu.
“Vừa rồi, vừa rồi ngoại trừ khẩn trương sợ hãi, còn có một chút kích thích hưng phấn.”
Nói xong, nàng liền hận không thể đem đầu vùi vào hai đoàn thịt mềm trước ngực, thật sự quá xấu hổ, ngay sau đó, nàng chuyển đề tài, vỗ một cái lên bàn tay lớn của Thẩm Hạo.
“Lần này em hài lòng rồi chứ, tiểu tử thúi, mau buông tay!”
“Muốn em buông tay cũng được, nhưng chị Phỉ nhất định phải dùng tư thế vừa rồi hầu hạ em.” Thẩm Hạo nghĩ đến cảnh tượng kích thích vừa mới này, cười xấu xa nói.
Tần Phỉ Vũ đang giãy giụa nhất thời sửng sốt, nhìn Thẩm Hạo đang híp mắt cười, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi bộ phận có kích thước kinh người kia, lăn qua lăn lại trên mặt mình.
Mặc dù cách quần, nhưng cảm giác nóng bỏng cứng rắn thô đại kia, là Tôn Đức chưa từng có.
Nếu không phải tình huống vừa rồi không cho phép, nàng thật muốn lột quần Thẩm Hạo, để cho đại gia hỏa đang bị trói buộc kia nhảy ra, hảo hảo đùa bỡn.
Bởi vì nàng chưa từng gặp qua vật nào lớn như vậy, thật sự rất muốn kiến thức một chút, càng là muốn bỏ vào phía dưới, hảo hảo sảng khoái một hồi.
“Chị Phỉ, cái miệng nhỏ nhắn của chị sao lại gợi cảm như vậy chứ, em thật sự rất muốn nếm thử một chút, nhưng chị lại không cho, nhưng dù sao cũng phải để cho phía dưới của em nếm thử một chút đi.”
Thấy Tần Phỉ Vũ có chút do dự, Thẩm Hạo lập tức nói, “Vừa nghĩ đến một nữ nhân xinh đẹp mê người như chị Phỉ có thể chấp nhận hầu hạ mình, hình ảnh kia, vừa ngẫm lại cũng làm cho người ta kích động không chịu nổi mà.”
Nói đến đây, Thẩm Hạo làm bộ thở dài một tiếng, “Nói thật, có đôi khi em vô cùng hâm mộ Tôn Đức, hắn ngoại trừ có tiền, nào còn chỗ nào mạnh hơn em chứ?”
“Hơn nữa cưới được một nữ nhân xinh đẹp như chị Phỉ làm vợ, còn không biết quý trọng, thật sự là người so với người tức chết người mà!”
Nhìn tiểu nam nhân anh tuấn đẹp trai ôm mình trong ngực, lộ ra bộ dáng ủ rũ, Tần Phỉ Vũ không khỏi mềm nhũn trong lòng.
Nàng thừa nhận, mình quả thật rất có hảo cảm với Thẩm Hạo, thậm chí đã có chút thích, càng muốn kiến thức một chút đồ vật có kích thước kinh người kia, xem nó có uy mãnh bá đạo cỡ nào.
Hơn nữa trước đó nàng đã bị Thẩm Hạo trêu chọc cả người khô nóng, phía dưới khó chịu nói không nên lời, rất cần được thỏa mãn.
“Chị Phỉ, chị thương hại em đi, bây giờ em thật sự khó chịu vô cùng.”
Thấy trong mắt Tần Phỉ Vũ lộ ra vẻ do dự, Thẩm Hạo biết nàng đã bị mình nói có chút dao động.
Lúc này, nếu như tăng thêm sức mạnh, có thể lập tức công phá phòng tuyến cuối cùng của nàng.
Nghĩ tới đây, thắt lưng Thẩm Hạo ưỡn lên, lều trại nhỏ cứng rắn nhất thời đặt ở cái rãnh sâu thẳm giữa hai cánh mông tròn trịa kia.
Dưới thế công của Thẩm Hạo, Tần Phỉ Tuyết mím môi, ỡm ờ tỏ vẻ rồi ngồi xổm giữa hai chân hắn, run rẩy vươn bàn tay nhỏ bé chậm rãi cầm món đồ chơi đang dựng thành cái lều trại thật lớn giữa háng hắn, ôn nhu vuốt ve.
Nhất thời, thân thể nàng run lên, thứ này to lớn cường tráng như vậy, khi làm việc khẳng định cũng không kém.
“Chị Phỉ, chị như vậy sẽ làm cho em càng khó chịu.”
Thẩm Hạo cũng không thỏa mãn, trong lúc nói chuyện cũng lập tức cởi thắt lưng quần ra, kéo quần xuống.
Chỗ đó không còn bị trói buộc, giống như một khẩu pháo thép nhỏ, thẳng tắp vểnh lên, một cột chống trời.
Một cỗ khí tức nam tính nồng đậm không kiêng nể gì tản ra, tràn ngập chóp mũi Tần Phỉ Vũ, làm cho nàng ngửi đến cả người nhũn ra, phía dưới ngứa ngáy, kìm lòng không được kiều hô một tiếng.
“A…”
“Chị Phỉ, mau, mau ăn khi còn nóng.”
Thấy Tần Phỉ Vũ mắt ngậm nước mùa xuân, ngây ngốc nhìn nơi đó của mình, Thẩm Hạo lập tức ôm lấy đầu nàng ấn xuống.
Dù sao ở loại chuyện này nam nhân hẳn là nên chủ động một chút.