Phần 56: Nếu đi nơi ít người thì làm gì cũng được??
Cảm giác vào tay chính là phi thường bóng loáng, giống như sờ vào tơ lụa, hắn không khỏi tăng thêm lực đạo mà nhào nặn.
“Tiểu tử thúi, em cũng quá lớn mật đi.”
Cảm nhận được bàn tay to kia đang tác quái, mặt Tần Phỉ Vũ đỏ lên một chút, run rẩy chân đẹp, muốn vứt bỏ bàn tay to này, lại thật không ngờ bàn tay to này càng thêm dùng sức, hơn nữa một đường trèo lên trên.
“Em chẳng những lá gan lớn, thứ kia cũng rất lớn, chị Phỉ, chị có muốn xem không?”
Thẩm Hạo cười hắc hắc, ngón tay thỉnh thoảng lại vẽ vòng tròn lê trên đôi chân đẹp trơn bóng của Tần Phỉ Vũ, cọ xát vuốt ve.
Tần Phỉ Vũ nhất thời có chút nhăn nhó, “Mau buông tay ra, nơi này có quá nhiều người, vạn nhất bị nhìn thấy, vậy thì xảy ra chuyện lớn!”
Nói xong, lại nhận thấy bàn tay to kia chẳng những không dừng lại, ngược lại cũng sờ đến trên đùi mình.
Tần Phỉ Vũ hoảng sợ, vội vàng đẩy tay Thẩm Hạo ra, “Cậu là cái thằng nhóc thúi tha, không thể đứng đắn một chút hay sao, nơi này nhiều người như vậy, cũng không sợ bị phát hiện.”
Tuy ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng nàng cảm thấy ở nơi công cộng này động tay động chân thật sự là phi thường kích thích, hơn nữa chồng mình còn đang ở công ty.
Thẩm Hạo thu tay lại, đặt ở chóp mũi, khoa trương dùng sức hút một hơi, “Oa, thật là thơm a, chị Phỉ, sao chị lại thơm như vậy, hiện tại thật muốn một ngụm ăn thịt chị.”
“Đúng rồi, vừa rồi chị nói nơi này có quá nhiều người, đó có phải là chị muốn nói, nếu đi nơi ít người thì làm gì cũng được có phải hay không…”
Tần Phỉ Vũ lườm hắn một cái, “Đi đâu cũng không được, chị nói này, em không thể đứng đắn một chút, cả ngày trong đầu toàn suy nghĩ cái gì vậy?”
“Nhớ chị Phỉ chứ nhớ cái gì nè, nhớ thân thể thơm ngát của chị Phỉ, nhớ cả người chị Phỉ.”
Nói xong, Thẩm Hạo lại một lần nữa thò tay xuống gầm bàn, bắt lấy một cái chân đẹp trơn bóng của Tần Phỉ Vũ, một đường hướng lên trên sờ tới.
“Không cần, Tiểu Hạo, mau dừng tay, bị người ta nhìn thấy liền xong đời.”
Tần Phỉ Vũ vội vàng kẹp chặt hai chân, muốn ngăn cản Thẩm Hạo tác quái.
“Thấy liền thấy, cùng lắm thì chị và anh ta ly hôn, em cưới chị làm vợ.”
Nghe được Thẩm Hạo nói như vậy, trong lòng Tần Phỉ Vũ chấn động, hai chân theo bản năng có chút thả lỏng.
Sau khi nhận thấy được, Thẩm Hạo thầm nghĩ một tiếng cơ hội tới, nửa người trên trực tiếp nằm sấp trên bàn, khiến cho cánh tay một lần nữa kéo dài, trực tiếp sờ vào bên trong chiếc quần nhỏ mỏng manh. 6…
Ừm, lại là quần chữ T, sao hai chị em này đều thích mặc quần chữ T vậy nhì, miếng vải chỉ to bằng bàn tay bị bàn tay của Thẩm Hạo hoàn toàn bao trùm, có chút lông xù chọc vào tay khiến hắn nhịn không được muốn vuốt ve.
“Ừ…”
Tần Phỉ Vũ nhất thời hừ một tiếng, đang muốn kẹp chặt hai chân thì đã không còn kịp nữa rồi, bởi vì một bàn tay to của Thẩm Hạo hoàn toàn bao trùm trên bộ vị bí ẩn của nàng, cách quần chữ T to bằng bàn tay tùy ý xoa nắn vuốt ve.
“Đừng… A, a… Tiểu Hạo, đừng như vậy, mau buông tay!”
Nói xong, Tần Phỉ Vũ liền muốn đem tay Thẩm Hạo đẩy ra. 8…
Nhưng nàng còn chưa kịp đem ý nghĩ đưa vào hiện thực, đã nghe Thẩm Hạo nói, “Chị Phỉ, chị cũng không nên đưa tay vào trong váy, bằng không bị người khác nhìn thấy còn tưởng rằng là chị chủ động nắm tay em để em sờ chị.”
Tần Phỉ Vũ nhất thời sửng sốt, nhìn Thẩm Hạo ngũ quan lập thể, mặt mày khắc sâu, anh tuấn đẹp trai, trong lòng không khỏi so sánh hắn với Tôn Đức một chút.
Lúc này nàng mới phát hiện Tôn Đức ở trước mặt Thẩm Hạo không có chỗ nào là coi được, không có phương diện nào mạnh hơn Thẩm Hạo, ngoại trừ có tiền.
Hơn nữa đêm đó sau khi Thẩm Hạo rời đi, Tôn Đức và nàng quả thật đã làm tình.
Nhưng nàng vừa mới có chút cảm giác Tôn Đức đã xong việc, toàn bộ quá trình cộng lại không quá hai phút, làm cho nàng vốn đã trống rỗng càng thêm khát vọng đạt được thỏa mãn bởi vật “lớn hơn”.
Lại nhớ lại tên tiểu Thẩm Hạo kích thước kinh người kia, trong lòng không khỏi rung động.
Dường như tiểu nam nhân to gan này, thật đúng là không tệ.