Phần 534: Không thể thế được
Giờ khắc này Tần Phỉ Tuyết quên hết xấu hổ, quên cả đạo đức, chỉ thầm nghĩ nhanh chóng ngồi xổm xuống, thoải mái giải quyết nhu cầu cấp bách kia.
Nghe nói như thế, Thẩm Hạo nhếch miệng không tiếng động nở nụ cười, giả bộ chính nhân quân tử, nghiêng đầu, nhắm mắt lại, sau đó thoáng cái đem quần mẹ vợ kéo xuống.
Tần Phỉ Tuyết vẫn luôn chú ý đến hắn, thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, dùng giọng nói nhỏ như tiếng muỗi nói:
“Nhanh, mau đỡ dì ngồi xuống, dì nhịn… nhịn không được!”
Đối mặt với yêu cầu như vậy, Thẩm Hạo sẽ cự tuyệt sao? Câu trả lời đương nhiên là không!
Nhưng hắn cũng không lập tức đỡ mẹ vợ tương lai ngồi xuống, mà là dùng hai bàn tay to mò mẫm lung tung, nhưng vẫn có thể chính xác không chút sai lệch đắp lên hai mảnh tuyết trắng đầy đặn cao ngất kia.
Mềm quá sờ thật sướng a, của mẹ vợ chính là không giống!
Ngay khi Thẩm Hạo tính toán tiếp tục tinh tế cảm thụ, liền nghe Tần Phỉ Tuyết vừa thở dồn dập vừa xấu hổ nói:
“Tiểu Hạo, con sờ đi đâu đây? Eo của dì không nằm ở đó mà ở phía dưới, nhanh chóng buông ra”
“Ồ, ôi ôi, xin lỗi dì, con nhắm mắt lại không nhìn thấy.”
Nói xong, Thẩm Hạo chỉ đành không cam lòng buông hai tay ra, lướt xuống vòng eo đường cong duyên dáng, cuối cùng bóp lấy vòng eo nhỏ nhắn, hai tay dùng sức, chậm rãi thả người Tần Phỉ Tuyết xuống thấp.
Rốt cục, Tần Phỉ Tuyết hữu kinh vô hiểm ngồi được lên trên bồn cầu, theo một trận thanh âm ào ào như nước chảy vang lên, Thẩm Hạo cố ý giật giật mũi vài cái.
Mà Tần Phỉ Tuyết thì mặt đỏ bừng nhắm mắt lại, hai tay chống lên hai chân, bề ngoài nhìn như trấn định, nhưng hàng mi dài đang run rẩy kia lại bán đứng nội tâm nàng không bình tĩnh.
Phải biết rằng Tần Phỉ Tuyết chưa từng trải qua loại chuyện như thế này, cho dù là cùng chồng cũ cũng chưa từng có qua.
Dù sao đây là đang ở trong toilet, hơn nữa nàng còn là một nữ nhân, còn mang trên người thân phận mẹ vợ tương lai của Thẩm Hạo.
Nhưng hiện tại nàng lại ở trước mặt con rể tương lai đi tiểu, hơn nữa cái quần này còn là con rể tương lai cởi ra!
Giờ khắc này, nàng thực sự xấu hổ đến khó nhịn, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên tựa như uống say rượu, cúi đầu thật thấp, mắt đẹp nhắm nghiền.
Nhưng bộ dáng này của nàng rơi vào trong mắt Thẩm Hạo lại là kiều mị mê người như vậy, khuôn mặt đỏ bừng kia, phảng phất như quả mật đào chín mọng trong trắng thấu hồng, làm cho người ta chỉ hận không thể cắn một miếng.
Chết người nhất là từ trên người Tần Phỉ Tuyết truyền đến từng trận hương thơm thân thể mê người, tựa như đang trêu chọc hắn, làm cho mũi hắn nhịn không được hít qua hít lại.
Thoáng cúi đầu nhìn, Thẩm Hạo hai mắt không khỏi có chút thẳng tắp.
Bởi vì Tần Phỉ Tuyết ngồi xổm, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, từ góc độ này hắn vừa vặn có thể nhìn vào bên trong cổ áo.
Quả nhiên cái gì cũng không mặc, thật lớn, thật tốt.
Mình có nên thử chạm vào? Vẫn là quên đi, lúc này mẹ vợ đang thẹn thùng, nếu mình động tay động chân, nàng nhất định sẽ trở mặt.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạo đè xuống ý nghĩ nóng nảy, bề ngoài nhìn như chính nhân quân tử nhắm mắt lại, kỳ thực là đang không ngừng nhìn trộm.
“Được, được rồi, con có thể đỡ dì dậy.”
Ngay khi Thẩm Hạo đang suy nghĩ miên mang liền nghe Tần Phỉ Tuyết lí nhí lên tiếng.
Thế là sao? Mình một chút chỗ tốt cũng không vớt được mà đã xong, làm sao có thể như thế được!