Phần 533: Nữ thần may mắn lại chiếu cố ta sao?
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, vậy để con đưa dì về phòng nghỉ ngơi.”
Nếu nói là không cảm thấy không cam lòng thì đó là giả, nhưng Tần Phỉ Tuyết từ chối dứt khoát như thế khiến cho Thẩm Hạo rất bất đắc dĩ.
Quá trình dìu mẹ vợ trở về phòng nghỉ ngơi, Thẩm Hạo cũng muốn tìm cách chiếm tiện nghi.
Nhưng Tần Phỉ Tuyết phòng thủ rất nghiêm ngặt, hai cánh tay gắt gao kẹp lấy tay hắn, làm cho hắn căn bản không có biện pháp quang minh chính đại làm ra động tác nhỏ.
Nhìn Tần Phỉ Tuyết nằm trên giường liền lấy chăn che mặt mình, Thẩm Hạo đành…
Phải cười gượng hai tiếng rời đi.
Sau khi rửa sạch nồi chén, Thẩm Hạo nhàm chán nằm trên sô pha, nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết.
Nhìn như đang ngẩn người, nhưng trong đầu lại đang nhanh chóng vận chuyển đủ loại ý nghĩ, suy tư nên làm thế nào mới có thể cùng mẹ vợ thân thân thiết thiết.
Thời gian lặng lẽ trôi đi trong suy nghĩ mơ hồ của hắn, hơn nửa giờ chớp mắt đã biến mất. Ngay khi hắn hết đường xoay xở, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm tần Phỉ Tuyết.
“Tiểu Hạo? Tiểu Hạo, con còn ở đây chứ? Dì, dì muốn đi vệ sinh, con qua đây giúp con một chút với.”
Nữ thần may mắn lại chiếu cố ta sao? Hừ hừ! Lần này nếu còn không nắm chắc được, liền uổng công mình làm nam nhân!
Thẩm Hạo xoay người ngồi dậy trên ghế sô pha, nói to:
“Con đến ngay đây!”
Khi dìu Tần Phỉ Tuyết đi tới bên cạnh nhà vệ sinh, Thẩm Hạo thăm dò hỏi:
“Dì, dì có muốn con… giúp dì không?”
Giúp mình? Để hắn cởi quần cho mình sao? Tiểu tử thúi này, trong đầu cả ngày đều nghĩ cái gì vậy, cũng không biết xấu hổ gì cả!
Nghĩ tới đây, Tần Phỉ Tuyết lập tức từ chối:
“Không cần, dì tự mình làm được, con đi ra ngoài đi.”
Nghe nói như vậy, Thẩm Hạo bất đắc dĩ lại thất vọng đi ra khỏi phòng tắm, thuận thế đóng cửa phòng lại.
Nhưng hắn cũng không rời đi, mà là đem lỗ tai dán ở cửa phòng tắm, nghe động tĩnh bên trong.
Dưới sự trùng kích mãnh liệt của nước tiểu, Tần Phỉ Tuyết không quan tâm cửa phòng tắm rốt cuộc là có đóng chặt hay không, vịn vào tường liền chuẩn bị ngồi xuống.
Nhưng khi thắt lưng hơi cong, một trận đau đớn kịch liệt xé rách toàn thân, khiến cho nàng nhịn không được phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Thẩm Hạo ngoài cửa phòng do dự một hai giây, lúc này mới đưa tay gõ gõ:
“Dì, không có chuyện gì chứ? Có chuyện gì vậy? Dì có muốn con giúp gì không?”
Tần Phỉ Tuyết đúng là muốn cự tuyệt, nhưng cơn buồn tiểu mãnh liệt cùng với cảm giác đau đớn kịch liệt ở thắt lưng, làm cho nàng không khỏi có chút do dự.
Không có người đỡ mình căn bản không có biện pháp hạ thấp thắt lưng, làm sao bây giờ? Có nên nhờ hắn giúp không?
Giờ khắc này Tần Phỉ Tuyết liền lâm vào một cuộc đấu tranh tư tưởng.
Một giây hai giây, cuối cùng, nàng không thể chịu đựng được nữa, nếu không giải quyết thì sẽ tè ra quần mất.
Vì vậy, cố gắng nhịn xuống cảm giác ngượng ngùng cùng đau đớn, nàng gắng gượng lên tiếng:
“Nhanh lên, nhanh vào giúp dì!”
Rốt cục đến phiên mình ra sân, thật sự là đặc biệt không dễ dàng!
Thẩm Hạo dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào trong phòng tắm, chỉ thấy Tần Phỉ Tuyết tay vịn tường, khuôn mặt ửng đỏ nhưng tràn đầy thống khổ cùng lo lắng.
Thấy thế, Thẩm Hạo không cần nàng nhắc nhở, liền nhanh chóng đi tới bên cạnh, hai tay nắm lấy mép quần của nàng:
“Dì, con, con muốn cởi quần dì, dì chuẩn bị xong…”
“Mau cởi nhanh, dì nhịn không được, muốn đi tiểu!”