Phần 531: Bảo mẫu Thẩm Hạo
Nhìn nam nhân gần ngay trước mắt, trái tim Tần Phỉ Tuyết bắt đầu đập thình thịch.
Để cho con rể tương lai của mình đút cơm ăn, như vậy thật sự tốt sao?
Chuyện này hình như có chút vi phạm đạo đức? Dù sao mình cũng là mẹ vợ của hắn, suy nghĩ trong lòng khiến Tần Phỉ Tuyết trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, mà lúc này trên người Thẩm Hạo còn đang tản mát ra khí tức nam tính nóng bỏng, càng hun đến vẻ mặt nàng càng thêm đỏ bừng.
Nghĩ vậy, nàng đành phải quay đầu sang một bên, không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
Thấy thế, Thẩm Hạo hơi sửng sốt, nhưng lập tức liền bừng tỉnh đại ngộ.
Còn ngại ngùng cái gì chứ? Mẹ vợ ơi là mẹ vợ, khi nào người mới có thể thật sự bước qua được làn tuyến kia!
Thấy nàng như thế, Thẩm Hạo đành cười hắc nói:
“Dì, không phải con đã nói rồi sao, dì bị thương trên người, hành động bất tiện, làm con rể tương lai của dì, con đút cơm cho dì ăn thì có làm sao? Dì không cần phải suy nghĩ quá nhiều, được không?”
Nghe nói như vậy, Tần Phỉ Tuyết theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng lại nghĩ đến mình hành động quả thật bất tiện, ngay cả gắp thức ăn ăn cơm cũng có chút khó khăn.
Nếu như không có người giúp mình ăn, chỉ sợ ăn xong bữa cơm này ăn mình nhất định phải vào bệnh viện lần thứ hai.
Nghĩ tới đây, nàng đành phải dùng giọng nói nhỏ như tiếng muỗi đáp lời:
“Vậy, vậy thì được.”
Nghe thế Thẩm Hạo lập tức tiến vào vai “bảo mẫu”, bất quá “bảo mẫu” như hắn lại có tâm tư lệch lạc.
Lúc mới bắt đầu, đúng là hắn rất cẩn thận đút đồ ăn, nhưng khi ăn được một nửa, Thẩm Hạo liền bắt đầu tác quái.
Chỉ thấy hắn cố ý đem hạt cơm dính vào trên khóe miệng Tần Phỉ Tuyết, sau đó giả bộ tự trách nói:
“Ai nha, xin lỗi dì, vừa rồi tay con bị run, để con lau cho dì.”
Nói xong, còn không đợi Tần Phỉ Tuyết có câu trả lời, hắn đã nhanh chóng vươn bàn tay to che lên cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận kia ôn nhu cọ xát, thuận thế còn giả vờ lơ đãng sờ lên khuôn mặt trắng nõn trơn bóng kia.
Động tác như vậy của hắn, nhất thời khiến Tần Phỉ Tuyết đỏ mặt.
Loại động tác thân mật chỉ xảy ra giữa các đôi tình nhân này làm cho Tần Phỉ Tuyết vốn có tư tưởng truyền thống có chút chịu không nổi.
Nhưng còn không đợi nàng mở miệng nói ăn no, Thẩm Hạo lại đem một thức ăn đưa đến bên miệng nàng.
Đối với việc này, Tần Phỉ Tuyết chỉ có thể ở trong lòng tự an ủi mình nói đây chỉ là đơn giản đút cơm mà thôi, không cần suy nghĩ quá nhiều.
Vì thế nàng lại mở cái miệng nhỏ nhắn tinh xảo trên khuôn mặt xinh đẹp, chậm rãi nhai thức ăn.
Nhưng một màn này lại khiến Thẩm Hạo nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, đặc biệt là trong nháy mắt khi nàng mở chiếc miệng nhỏ nhắn kia, khiến cho Thẩm Hạo không khỏi nghĩ đến hình ảnh mẹ vợ vì khẩu giao cho mình.
Ý nghĩ lớn mật đã có, hành động của Thẩm Hạo liền bắt đầu càn quấy.
Chỉ thấy hắn cố ý gắp thêm một đũa thức ăn thật lớn, đưa tới bên miệng Tần Phỉ Tuyết.
Thấy thế, lông mày Tần Phỉ Tuyết khẽ nhíu, có chút bất mãn.
Một miếng lớn như vậy, làm sao mình có thể ăn hết một lần? Tiểu tử thúi này, thật sự là không biết thông cảm cho người khác.
Nhưng nàng vừa mới mở miệng, còn chưa kịp nói chuyện, Thẩm Hạo lập tức đưa đũa lên.
Tần Phỉ Tuyết đương nhiên không chịu ăn, theo bản năng lắc đầu cự tuyệt, Thẩm Hạo nhân cơ hội buông lỏng đũa, thức ăn lập tức toàn bộ rơi xuống người nàng, lại vừa vặn bị song phong đầy đặn của nàng hứng trọn.