Phần 53: Gặp Lý Hoa
Hạ Tiểu Vũ rời đi, Thẩm Hạo cẩn thận quan sát trong chốc lát, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tiểu khu này là không thể tùy tiện đi vào, chỉ có thể ngồi xổm ở cửa, ai…”
Bởi vì đây là tiểu khu cao cấp, an ninh phòng hộ làm rất tốt, không có chủ sở hữu dẫn dắt, căn bản không cách nào tiến vào.
Ngoại trừ ôm cây đợi thỏ, Thẩm Hạo không còn cách nào khác.
Ngồi chờ dưới ánh mặt trời cực nóng, không sai biệt lắm tầm hơn mười phút, một thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt Thẩm Hạo, nhất thời làm cho hắn lấy lại tinh thần.
Người này không phải ai khác, chính là nhân vật mục tiêu, Lý Hoa.
Tư liệu cho thấy hắn hơn năm mươi tuổi, nhưng bởi vì có tiền, cho nên bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi.
Mặc một thân âu phục thẳng tắp, chân mang một đôi giày da sáng bóng, mái tóc thưa thớt chải tỉ mỉ gọn gàng.
Một khuôn mặt già nua hơi tròn, căp lông mày hơi ngắn, da trên mặt ở một số nơi đã có dấu hiệu chảy xệ, mắt không lớn không nhỏ, sống mũi cao, đôi môi hơi dày.
Mặc dù bộ dạng cũng không xuất chúng lắm, không có mị lực của nam nhân trưởng thành gì, nhưng rất có khuôn mẫu.
Thoạt nhìn liền biết là một người thành công, giàu có.
“Nên tiếp cận hắn như thế nào đây.”
Nhìn Lý Hoa dần dần đến gần, Thẩm Hạo âm thầm suy tư.
Đúng lúc này, một trận chuông điện thoại di động dồn dập đột nhiên vang lên, cắt đứt trầm tư của Thẩm Hạo.
Lý Hoa vừa mới đi tới một nơi cách Thẩm Hạo không xa liền dừng bước, lấy điện thoại di động ra, nhíu mày, biểu tình có chút không kiên nhẫn, ngữ khí có chút nóng nảy.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không mua chính là không mua! Các ngươi đừng gọi nữa, nếu như còn dám gọi lại, tôi sẽ kiện các ngươi tội quấy rối!”
Nói xong, ông ta nặng nề ngắt điện thoại di động, sau đó bỏ vào trong túi.
Thẩm Hạo đem tất cả thu hết thảy vào mắt, không khỏi nhíu mày, mọi người trong công ty đều nói Lý Hoa là một khách hàng phi thường khó xử lý, không nghĩ tới lại khó đến như vậy.
Vừa rồi điện thoại kia hẳn là đồng nghiệp gọi, dù sao Lý Hoa cũng là một khách hàng lớn tiềm năng, một khi hoàn thành được, sẽ kiếm được một khoản tiền không nhỏ.
Nhưng người khó như vậy, nên xuống tay như thế nào đây.
Ngay lúc Thẩm Hạo đang suy nghĩ lung tung, chỉ thấy Lý Hoa vừa mới đi ra hai ba bước đột nhiên dùng tay che ngực, chậm rãi khom lưng, biểu tình dần dần thống khổ, tay còn lại ở trên người tùy ý mò mẫm, tựa hồ đang tìm cái gì đó.
Không đến vài giây ngắn ngủi, cả người Lý Hoa đã thống khổ ngồi xổm xuống đất, sắc mặt tái nhợt, miệng há to, giống như cá sắp chết khát.
Thì ra hắn có bệnh hen suyễn bẩm sinh, một khi tâm tình dao động lớn sẽ phát bệnh, bởi vậy trong người luôn phải có một bình thuốc, đề phòng vạn nhất.
Vừa rồi điện thoại của người môi giới mới gọi tới kia làm cho tâm tình hắn có chút nóng nảy, dẫn đến bệnh hen suyễn.
“Sao nhìn lại giống bệnh tim vậy nhỉ?”
Trên tư liệu chỉ ghi lại địa chỉ nhà Lý Hoa cùng với tình huống cơ bản, không có chuyện gì to tát.
Bởi vậy, khi nhìn thấy tình huống như vậy, Thẩm Hạo theo bản năng cho rằng Lý Hoa bị bệnh tim, vội vàng chạy tới…
“Tiên sinh, ngài không sao chứ, ngài không thoải mái ở chỗ nào sao??”
“Thuốc, thuốc ở trong túi trái quần.”
Lý Hoa tức giận không thở nổi nói, Thẩm Hạo một trận mò mẫm, tìm được thuốc liền đút cho hắn.
Thấy cả người Lý Hoa vẫn rất suy yếu, cần nghỉ ngơi, Thẩm Hạo linh cơ khẽ động…
“Tiên sinh, ngài như vậy vẫn không nên đi xa, mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Vậy… vậy có thể phiền cậu đỡ tôi trở về một chút hay không?”
“Không thành vấn đề gì.”