Phần 511: Đại gia hỏa hay là tiểu gia hỏa
Nghe nói như vậy, Thẩm Hạo liền không vui.
Tên tiểu gia hỏa? Của mình không phải là tên tiểu gia hỏa có được hay không? Rõ ràng là một đại gia hỏa siêu to khổng lồ mới đúng nha.
Nghĩ thế, hắn lại mạnh mẽ đẩy về phía trước, khiến thân thể mềm mại của Tần Phỉ Tuyết phát run, sau đó lại cười hắc hắc nói.
“Dì, hiện tại dì còn cảm thấy là nó là một tên nhóc sao?”
“Nếu dì còn chưa cảm giác được rõ ràng cho lắm, con sẽ chọc chọc thêm vài cái, chắc chắn sẽ để cho dì biết được, rốt cuộc nó là đại gia hỏa hay là tiểu gia hỏa nhé.”
Tiểu tử này, thật sự là càng ngày càng làm càn, ta tốt xấu gì cũng là mẹ vợ tương lai của hắn, làm sao có thể nói ra những lời xấu hổ như vậy đây?
Vừa xấu hổ vừa hoảng loạn, Tần Phỉ Tuyết đành phải nói.
“Tiểu Hạo, dì biết tâm tư của con đối với dì, nhưng, nhưng dì là mẹ của Tư Tư a, con… con không thể làm thế với dì!”
Nghe nói như vậy, Thẩm Hạo hơi sửng sốt, hắn không nghĩ tới qua lâu như vậy mẹ vợ vẫn không vượt qua được sợi dây xiềng xích kia, không bước được vách ngăn kia.
Xem ra hôm nay lại không có kịch nữa, ai…
Trong lòng thở dài, Thẩm Hạo lui lại mà cầu thứ hai.
“Dì, dì yên tâm đi, con sẽ không làm bậy, con giúp dì đem những khúc xương sườn này chặt xong tự nhiên sẽ buông tay.”
Nói xong, một lần nữa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Phỉ Tuyết vung lên dao chặt xương.
Thôi, tùy ý để hắn như vậy đi, dù sao chỗ xương sườn này cũng không nhiều, sau khi chặt xong hắn cũng không có lý do gì để bào chữa nữa.
Nghĩ tới đây, Tần Phỉ Tuyết hoàn toàn buông tha giãy giụa phản kháng, tùy ý để Thẩm Hạo từ phía sau ôm nàng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đem sườn chặt từng khối.
Nhưng quá trình này lại rất mập mờ, mỗi khi Thẩm Hạo vung dao, cánh tay của hắn sẽ cọ xát qua lại ở trên cặp tuyết phong của Tần Phỉ Tuyết, đồng thời thắt lưng cũng giật gân theo.
Tư thế này cũng giống như tiến vào từ phía sau, sự khác biệt duy nhất là hai người đều mặc quần.
“Bành bành bành…”
Theo từng nhát dao chặt xuống, Thẩm Hạo chỉ cảm thấy phía dưới trướng đến phát đau, phảng phất như muốn bắn tinh, thắt lưng không khỏi tăng nhanh tần suất nhún nhún.
Tần Phỉ Tuyết kẹp chân lại rất chặt, hai chân gắt gao khép lại cùng một chỗ, nàng làm như vậy là vì cố ý không để cho Thẩm Hạo thực hiện được ý đồ xấu.
Nhưng nàng càng làm như vậy, càng làm cho Thẩm Hạo sảng khoái.
Mỗi lần thắt lưng giật giật, rãnh mông căng tròn đầy cảm giác đàn hồi của mẹ vợ sẽ ép chặt lấy vật nam tính nóng bỏng của hắn.
Cái loại khoái cảm khó có thể diễn tả này làm cho hắn càng làm càng nhanh, giống như máy đóng cọc.
Dưới tần suất chạy nước rút điên cuồng của hắn, sao Tần Phỉ Tuyết có thể chống đỡ được?
Chỉ thấy nàng nửa khom lưng, một tay chống lên bàn, tay kia nhìn như đang muốn đẩy cánh tay Thẩm Hạo ra, kỳ thật căn bản không có, nửa điểm lực đạo.
Cảm giác thống khổ xen lẫn cảm giác sảng khoái, làm cho lý trí của Thẩm Hạo dần dần bị kích thích phát ra từ nửa người dưới chiếm cứ.
Khi đem miếng sườn cuối cùng chặt xong, hắn lập tức buông tay, móc ngược trở về, hai tay chính xác không sai lệch đắp lên trên vị trí phổng phao trước ngực, thuận thế cầm lấy hai mảnh tuyết trắng.
“A! Thẩm Hạo, con điên à? Nhanh chóng buông dì ra!”
Thẩm Hạo đã sớm bị dục hỏa làm cho choáng váng đầu óc lúc này nào còn có thể nghe vào lời nói như vậy, hai tay nắm lấy xoa xoa, cảm thụ được xúc cảm mềm mại mà khi cặp tuyết phong bị đè ép truyền ra, hai tay không khỏi gia tăng vài phần lực đạo.