Phần 510: Rối loạn
Nói như vậy, nhưng hai tay hắn chưa bao giờ dừng lại, không ngừng cọ xát lên xuống.
Tần Phỉ Tuyết không phải là một nữ nhân phi thường mẫn cảm, bây giờ bộ vị riêng tư lại bị tập kích, hơn nữa Thẩm Hạo còn cố ý làm ra động tác, một phen dây dưa qua đi nàng thế nhưng lại có cảm giác.
Cái loại cảm giác tê tê dại dại quen thuộc lại xa lạ này, thông qua hai phiến tuyết trắng trước ngực dần dần tập kích toàn thân, làm cho khuôn mặt vốn ửng đỏ của nàng càng thêm đỏ bừng, ngay cả cần cổ trắng như tuyết cũng bắt đầu nổi lên đỏ ửng.
Mình phải làm gì đây? Mình phải làm gì đây? Chẳng lẽ lại bị tiểu tử thúi này chiếm tiện nghi?
Nhưng mình là mẹ vợ của hắn, hắn là con rể tương lai của mình a, sao chúng ta có thể làm ra loại động tác xấu hổ như thế này?!
Không, mình phải ngăn cản, mình không thể làm chuyện có lỗi với Tư Tư!
Nghĩ đến những chuyện này, Tần Phỉ Tuyết một lần nữa giãy giụa phản kháng, lần này nàng càng thêm dùng sức.
Bất quá, với dáng người nhỏ nhắn của nàng, làm sao có thể là đối thủ của Thẩm Hạo hình thể cao lớn cường tráng?
Lần phản kháng này của nàng không những không có tác dụng, mà càng thêm khơi dậy dục vọng của Thẩm Hạo.
Dù sao thì có một nữ nhân dáng người nóng bỏng, thiên kiều bá mị ở trong ngực mình giãy giụa phản kháng, cho dù là nam nhân nào cũng sẽ sinh ra ý muốn chinh phục.
Huống chi người phụ nữ này còn là người phụ nữ đã khiến Thẩm Hạo thèm nhỏ dãi, nước miếng chảy dài ba thước, vẫn luôn muốn được thưởng thức nhưng không cách nào nhấm nháp được.
Dục hỏa càng cháy càng vượng, nhanh chóng khuếch trương toàn thân, khiến cho vật nam tính dưới háng Thẩm Hạo lập tức đem quần dựng lên một cái lều thật lớn.
Khi Tần Phỉ Tuyết khom lưng giãy giụa, hắn lập tức nhìn thấy cơ hợi, thắt lưng ưỡn mạnh một cái, trực tiếp đem cái lều lớn kia đặt vào trong rãnh mông của mẹ vợ!
Trong lúc nhất thời, Tần Phỉ Tuyết không hề nhúc nhích, nhưng trái tim lại đập nhanh hơn.
Nàng biết, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, ngược lại sẽ càng thêm khơi dậy dục vọng của nam nhân phía sau.
Vì thế nàng cố gắng kìm nén khoái cảm tê dại khác thường kia, tận lực dùng giọng điệu lạnh như băng nói.
“Con luôn miệng nói giúp dì nấu ăn, thế nhưng… nhưng bây giờ con lại đang làm cái gì vậy?!”
“Tiểu Hạo, dì cho con một cơ hội cuối cùng, mau buông tay, bằng không…”
“Bằng không không cho con vào trong cái nhà này, không nhận con là con rể, đúng không? Dì, con thấy dì vất vả như vậy nên mới muốn giúp dì, kết quả là lòng hảo tâm lại bị coi thành gan phổi lừa.”
Không đợi Tần Phỉ Tuyết nói xong, Thẩm Hạo lập tức lên tiếng cắt đứt lời nàng.
Nói xong, hắn còn cố ý thở dài một tiếng.
“Nếu dì chán ghét con như vậy, vậy hiện tại con đi, về sau cũng sẽ không tới nữa, miễn cho dì nhìn thấy con lại tức giận.”
Nghe hắn nói như vậy, Tần Phỉ Tuyết sửng sốt, nàng không nghĩ tới Thẩm Hạo lại nói như vậy, trong lúc nhất thời không khỏi có chút nóng nảy, theo bản năng nói.
“Nếu con thật sự giúp dì nấu ăn, dì có thể trách con được sao?”
“Con chính là thật lòng nha di, dì nghĩ đi gì vậy chứ?”
“Thật lòng? Vậy tại sao con lại… lại đem… đem tên tiểu gia hỏa kia của con chọc vào… của dì…”
Tần Phỉ Tuyết vốn định nói vào rãnh mông của dì, nhưng lời nói đã đến bên miệng may mắn kịp thời dừng lại.