Phần 509: Con chỉ nấu ăn thôi mà
Ý niệm dâng lên, Tần Phỉ Tuyết lập tức giãy giụa phản kháng, đồng thời xấu hổ mở miệng, lớn tiếng quát lớn.
“Tiểu Hạo, một đoạn thời gian không gặp, vừa mới gặp mặt con liền đối xử với dì như vậy, chẳng lẽ con đã quên lúc trước con đã hứa với dì như thế nào rồi sao?!”
“Con nói sau này tuyệt đối sẽ không động tay động chân với dì, nhưng bây giờ thì sao? Thừa dịp dì còn chưa tức giận, con nhanh chóng buông tay ra đi!”
Nghe nói như vậy, Thẩm Hạo nở nụ cười.
Một cơ hội tốt như vậy, hắn có thể buông bỏ hay không? Chắc chắn không thể!
Trong nhà lúc này chỉ có hai người là hắn cùng mẹ vợ, đây là ông trời tác hợp lương duyên, cơ hội tốt như vậy nếu như hắn không tranh thủ khanh khanh ta ta với mẹ vợ một trận, vậy thị cũng quá lãng phí đoạn thời gian tốt này!
Vì vậy, hắn giả vờ đứng đắn nói, “Dì, đì đang nghĩ cái gì vậy? Con chỉ muốn chặt xương sườn giúp dì mà thôi.”
Nói xong, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Phỉ Tuyết, giơ dao thái lên mạnh mẽ chặt xuống.
“Bành!”
Theo tiếng dao chặt trầm đục vang lên, miếng xương sườn nương theo tiếng vang mà đứt, Tần Phỉ Tuyết nhìn mà hai mắt thẳng tắp, ước chừng qua hai ba giây mới phục hồi tinh thần lại.
Hắn thực sự muốn giúp mình sao? Rõ ràng là mượn cơ hội để chiếm tiện nghi, tiểu tử thúi, trong miệng cả ngày cũng không có lấy được một câu nói thật, tất cả đều là hoa ngôn xảo ngữ!
Nghĩ tới đây, khuỷu tay Tần Phỉ Tuyết dùng sức chọt về phía sau hai cái, muốn đẩy Thẩm Hạo ra.
Nhưng Thẩm Hạo sao có thể để cho nàng được như nguyện, liền vươn hai cánh tay gắt gao ôm lấy người nàng.
Nhưng bởi vì tư thế hiện tại của hai người, hắn vừa dùng sức thì lập tức cảm giác được hai mảnh tuyết trắng trước mặt mẹ vợ, đều bị hắn đè ép có chút biến hình.
Thật mềm a, loại xúc cảm này thật sự là quá sức thoải mái mà!
Tuyết phong đầy đặn bị cánh tay hắn ép thành hai cái bánh thịt thật dày, theo Tần Phỉ Tuyết giãy giụa phản kháng, không ngừng cọ xát qua lại trên cánh tay hắn.
Từng trận xúc cảm mềm mại mang theo đàn hồi không ngừng truyền đến, làm cho sắc tâm của Thẩm Hạo, hai tay bắt đầu cố ý cọ xát từ trên xuống dưới, cảm thụ hai mảnh tuyết trắng đầy đặn của mẹ vợ.
Lúc này, tư thế của hai người bọn họ cực kỳ mập mờ.
Thẩm Hạo từ phía sau ôm lấy Tần Phỉ Tuyết, hai tay xuyên qua nách nàng, gắt gao ôm chặt lấy, cả người chặt chẽ không một kẽ hở dán sát lên thân thể mềm mại đường cong linh lung của nàng.
Mà gương mặt xinh đẹp của Tần Phỉ Tuyết thì đỏ ửng, một bàn tay nhỏ bé không ngừng vỗ lên cánh tay Thẩm Hạo, ý đồ đem cánh tay hắn mở ra, mà tay kia lại bị bàn tay to của Thẩm Hạo nắm chặt, không có chút tác dụng nào.
Sau một hồi giãy giụa phản kháng, phát hiện không có bất kỳ tác dụng gì, ngược lại còn khiến cho con rể tương lai của mình càng thêm làm càn, Tần Phỉ Tuyết rốt cục buông tha chống cự.
“Tiểu Hạo, mau buông dì ra, nếu con còn dám làm bậy, sau này đừng nghĩ vào cái nhà này nữa!”
Giãy giụa không có kết quả, nàng đành phải dùng lời nói để cảnh báo.
Nghe nói như vậy, Thẩm Hạo cố ý dùng ngữ khí rất vô tội nói.
“Dì, con không có làm bậy, con đang giúp dì mà.”
Nói xong, lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Phỉ Tuyết vung dao chặt lên, đem một đoạn sườn chặt thành hai nửa.
“Thấy không dì? Con đang nấu ăn cho dì, không hề có suy nghĩ nào khác, sao dì lại nghĩ vậy chứ?”