Phần 504: Chị ơi, kêu to thêm một chút
“Chị, thì ra không phải là chị ngủ a, em còn tưởng rằng chị say rượu mà ngủ thiếp đi, làm cả nửa ngày cũng không có chút tiếng động.”
Nghe hắn nói như vậy, Lý Mỹ Linh cắn cắn môi đỏ, cố gắng nhịn xuống cái loại khoái cảm khác thường khó có thể diễn tả thành lời này, tận lực dùng giọng điệu bình tĩnh nói.
“Em, em đừng nói nhảm, mau bắn ra đi!”
Bởi vì nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sợ mình thật sự sẽ nhịn không được mà thỏa theo khát vọng sinh lý, làm ra chuyện xúc động.
Hơn nữa bị Thẩm Hạo làm như vậy, nàng cũng khó chịu đến lợi hại, từng trận cảm giác ngứa ngáy trống rỗng làm cho đôi chân đẹp của nàng kìm lòng không được cọ xát.
Đem một màn này thu hết vào đáy mắt, Thẩm Hạo lập tức nảy ra một ý hay, tuy rằng không cách nào thật sự dùng súng thật bắn đạn thật làm một hồi đại chiến ngất trời, nhưng hắn có thể tăng thêm chút vui vẻ cho quá trình này nha.
Vì thế cười hắc hắc nói…
“Chị, chị muốn em nhanh chóng bắn ra thì chị phải chủ động một chút a, ví dụ như kêu to hai tiếng, cám dỗ, kích thích em một chút.”
“Bằng không mài giũa như vậy, ta cũng không chừng sẽ mài đến khi nào, đến lúc đó người bị mệt chính là chị chị, ta đây là vì ngươi mà suy nghĩ a.”
“Bằng không cứ mài giũa như vậy, em cũng không biết sẽ mài đến khi nào, đến lúc đó người bị mệt chính là chị đấy, em đây là vì chị mà suy nghĩ thôi.”
Nghe hắn nói như vậy, Lý Mỹ Linh cũng cảm thấy lời này có vài phần đạo lý, nhưng chuyền này khiến nàng cũng rất khó xử, không biết làm thế nào để mở miệng.
Thẩm Hạo nhìn ra tình cách nàng tương đối bảo thủ, vì thế thân thể cong lên, hai tay từ eo nhỏ cong cong của nàng một đường trượt lên trên, cuối cùng cầm lấy hai mảnh mềm mại đầy đặn như hai quả đu đủ kia.
Hắn biết Lý Mỹ Linh rất nhạy cảm nên trực tiếp dùng tay kích thích hai điểm đỏ tươi phía trên.
Hai quả đỏ lúc này đã động tình mà trở nên cứng ngắc, ngạo nghễ dựng thẳng như chờ người tới hái. Khi Thẩm Hạo dùng tay kẹp lấy, một cỗ khoái cảm khó nói thành lời từ nơi đầu vú truyền khắp toàn thân Lý Mỹ Lính, khiến nàng tâm hoảng ý loạn, dần dần thất thủ.
Cảm nhận được biến hóa thân thể của Lý Mỹ Linh, Thẩm Hạo lại càng thêm ra sức, hết xoa nắn lại lấy tay gảy gảy hạt nhỏ, lúc thì để lòng bàn tay ấn lên xoay tròn, khiến đầu vú càng thêm cứng rắn.
Hắn cũng không quên ghé đến bên tai nàng, dùng hơi thở nóng hôi hổi thổi vào lỗ tai nàng, nói ra những lời khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
“Thật sướng… chị ơi, vú chị thật mềm, đầu vú thì lại cứng, khiến em bóp mà sướng không chịu nổi… ưm… chỉ muốn cả ngày bóp mãi không buông.”
Quả nhiên, dưới sự vuốt ve thành thạo cùng công kích bằng dâm ngôn của Thẩm Hạo, Lý Mỹ Linh cuối cùng cũng rơi vào trong tay giặc, nhịn không được mà cất tiếng rên rỉ.
“Ừm ừm, đừng dùng sức như vậy, thật sự sẽ đau!”
“Chị ơi, chị kêu to hơn nữa đi, kích thích em đi, như vậy em mới có thể nhanh chóng bắn ra ngoài, chị cũng không cần phải mệt mỏi.”
Tiểu tử thúi này, chẳng lẽ hắn chính là oan gia của mình sao? Mới lần thứ hai gặp mặt liền đem người ta biến thành như vậy, thật sự là!
Trong lúc do dự, Lý Mỹ Linh rốt cục buông đôi môi đỏ mọng đang cắn chặt ra, cố nén xấu hổ, dùng thanh âm tinh tế như tiếng muỗi kêu lên.
“A… a… Tiểu Thẩm… em, của em thật lớn, thật nóng… bỏng chết người ta rồi, nhanh lên, nhanh hơn một chút… a… a.”