Phần 500: Em dám ăn đậu hũ của chị?
Lần này đến lượt Lý Mỹ Linh hoảng hốt, không biết nên trả lời như thế nào, mặc dù nàng đoán được rất có thể sẽ xảy ra chuyện này, nhưng một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có.
Vì thế đành phải ngậm miệng không trả lời, nghĩ thầm phải khiến cho mình bình tĩnh lại, liền lập tức xoay người lên.
Nhưng Thẩm Hạo làm sao có thể cho nàng có cơ hội như vậy, thấy nàng không nói lời nào, hai tay trực tiếp xuyên qua nách của nàng, chính xác không sai bắt lấy hai mảnh đầy đặn đã lộ ra bên ngoài.
Wow! Thật mềm mại, cảm giác thật quá tốt!
Thẩm Hạo tinh tế cảm thụ xúc cảm mềm mại, mà Lý Mỹ Linh thì ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới nam nhân dưới thân lại lớn mật như vậy.
Một giây sau, nàng ốt cục phục hồi tinh thần lại, lập tức nũng nịu kêu một tiếng, giãy giụa muốn xoay người ngồi dậy, đồng thời xấu hổ nói.
“Tiểu tử thúi em lại dám ăn đậu hũ của chị, mau buông tay cho chị!”
Tuy rằng nàng nói rất lớn, ngữ khí cũng rất nghiêm khắc, nhưng Thẩm Hạo vẫn nghe ra nàng cũng không thật sự tức giận.
Vì thế động tác càng thêm lớn mật, hai tay gia tăng lực đạo, trực tiếp nắm lấy xoa nắn, khiến cho hai mảnh tuyết trắng mềm mại nhẵn nhụi ở lòng bàn tay hắn không ngừng biến hóa ra các loại hình dạng.
Ngay sau đó, hắn đem miệng kề sát vào bên tai Lý Mỹ Linh, thổi hơi nóng nói.
“Đậu phụ của chị vừa mềm vừa trơn, ngon miệng như vậy, làm sao em có thể buông ra đây?”
“Hơn nữa lúc trước không phải chị cũng đã nói, chị cô đơn, em đây là đang giúp chị giảm bớt cô đơn nha, chẳng lẽ em làm như vậy là không đúng sao?”
Nói xong, lại dùng sức nắm chặt hơn một chút, khiến cho tiếng quát lớn vừa mới đến bên miệng Lý Mỹ Linh liền biến thành tiếng thở dốc vô lực.
Bộ vị mẫn cảm bị tập kích, hơn nữa Thẩm Hạo còn không ngừng thổi hơi nóng vào lỗ tai nàng, vừa khó chịu lại vừa thoải mái, khiến cho nàng theo bản năng vặn vẹo thân thể mềm mại, giãy giụa muốn đứng lên.
Nhưng Thẩm Hạo lại gắt gao ôm chặt lấy nàng, thủ pháp càng ngày càng nhanh, trong lúc đó cũng không ngừng gãi nhéo xoa nắn, Lý Mỹ Linh rốt cục cũng buông tha giãy giụa, bởi vì nàng phát hiện phản kháng của mình căn bản một chút tác dụng cũng không có.
“Tiểu Thẩm, em, sao em lại có thể làm như thế? Nhanh chóng buông chị ra, bằng không chị thật tức giận!”
Nói như vậy, nhưng lời này của Lý Mỹ Linh một chút cũng không có sức răn đe, bởi vì lúc nàng đang nói chuyện, mũi cũng đồng thời không ngừng phát ra tiếng thở hổn hển nặng nề.
Một đôi mắt phượng cũng bởi vì hai tay Thẩm Hạo nắm chặt không ngừng xoa bóp lung tung, khuôn mặt đỏ bừng càng lộ ra vài phần hưởng thụ.
Nàng là một nữ nhân phi thường mẫn cảm, thoáng trêu chọc sẽ động tình chảy nước, chứ đừng nói Thẩm Hạo vừa đi lên liền trực tiếp thả ra một đại chiêu.
Bởi vậy, sau khi Lý Mỹ Linh nói ra lời này, Thẩm Hạo trực tiếp tách hai ngón tay kẹp lấy hạt màu đỏ tươi đã dần dần nhô lên, mũi tóc cứng lại, khẽ kéo, các ngón tay còn lại càng linh hoạt vẽ vòng tròn xung quanh.
“Chị, em biết chị cần, tất cả chúng ta đều là người trưởng thành, cũng đừng che giấu, chị thỏa mãn rồi, em cũng thoải mái rồi, chị có chuyện tốt đôi bên cùng có lợi như vậy chị chẳng lẽ không muốn sao?”
“Không, không cần như vậy, chị không phải loại người ngươi nghĩ, mau buông chị ra, không cần. À… Ngươi làm đau chị rồi, mau buông tay đi, không cần như vậy…”