Phần 496: Chị cô đơn quá
Đây là đang muốn cám dỗ mình sao?
Nhìn Lý Mỹ Linh không ngừng vung bàn tay nhỏ bé quạt gió vào khuôn mặt đỏ bừng, mặc cho cặp song phong tuyết trắng đã lộ ra một nửa của nàng nương theo động tác này mà run rẩy nhảy nhót, khiến Thẩm Hạo nhìn mà âm thầm nuốt nước miếng, cả người cũng bắt đầu có chút khô nóng.
Khàn khàn hắng giọng, lại nói:
“Em cũng cảm thấy rất ngột ngạt, chị đợi một chút, em sẽ đi mở cửa sổ.”
Nào ngờ Lý Mỹ Linh lại cười duyên một tiếng, đôi mắt say có chút nhập nhèm nói:
“Tiểu Thẩm, có phải em ngốc hay không vậy? Bên ngoài trời mưa to đến như vậy mà em còn định mở cửa sổ ra à? Chờ một chút, chị bật điều hòa cho em.”
Nói xong, nàng lảo đảo đứng lên, muốn đi tìm điều khiển từ xa của máy lạnh, nhưng ngay khi nàng vừa đi ngang qua bên cạnh Thẩm Hạo, thân thể đột nhiên mềm nhũn, thẳng tắp ngã xuống đất!
Thấy thế, Thẩm Hạo nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng vươn tay ôm lấy nàng, tránh cho nàng tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Nhất thời, hỗn hợp hương phong mê người hòa cùng mùi rượu nồng đậm xông thẳng vào mũi, làm cho Thẩm Hạo nhịn không được mà giật giật mũi.
“Chị, chị uống say rồi, để em đỡ chị đi nghỉ ngơi đi.”
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nữ nhân lúc này gần trong gang tấc, đôi mắt xinh đẹp mê ly lim dim cùng với cái miệng nhỏ nhắn anh đào hơi mở ra, Thẩm Hạo chỉ cảm thấy bụng dưới có một đoàn tà hỏa đang tạch tạch dâng lên.
Tầm mắt dời xuống dưới, xẹt qua xương quai xanh tinh xảo cùng với làn da trắng nõn, hắn kìm lòng không đậu mà liếm liếm lên khóe môi có chút khô khốc.
Thật là trắng, thực sự muốn chạm vào!
“Không say, chị nào say, chị còn có thể uống thêm một chai nữa.”
Lý Mỹ Linh mơ hồ nói xong lời này rồi lại giãy giụa muốn đứng lên, kết quả toàn thân không dùng được nửa phần khí lực, hai chân nhũn ra, ngay cả đứng cũng không làm được.
“Tiểu Thẩm, em ôm chị làm gì? Có phải là em muốn chiếm tiện nghi của chị hay không?”
Nghe nói như vậy, Thẩm Hạo cười hắc một tiếng.
“Chị, nếu em không ôm chị, chị đã sớm ngã ngồi trên mặt đất rồi.”
“Được rồi, không cần uống nữa, chị thật sự say rồi, em đỡ chị đi nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Thẩm Hạo trực tiếp dùng tư thế ôm công chúa, trực tiếp ôm Lý Mỹ Linh đi về phía phòng ngủ lầu hai.
Trong nháy mắt Thẩm Hạo đặt Lý Mỹ Linh lên trên giường, bàn tay to của hắn bất giác xẹt cặp tuyết phong cao cao dưới lớp áo choàng tắm, tuy cách một tầng vải dày nhưng cảm giác đàn hồi kinh người kia vẫn có thể truyền tới.
Ngay khi Thẩm Hạo chuẩn bị làm ra hành động tiếp theo, tay lại bị Lý Mỹ Linh nắm lấy.
“Tiểu, Tiểu Thẩm, đừng vội vàng rời đi, bồi chị nói chuyện, chị… chị cô đơn quá.”
Cô đơn? Cô đơn là tốt, ta đây chỉ sợ nàng không cô đơn mà thôi!
Nhìn đôi mắt đẹp của Lý Mỹ Linh nửa híp lại, phong tư trêu người, Thẩm Hạo cười hắc hắc.
“Chị, chị thì sao có thể cô đơn cơ chứ? Sống một cuộc sống mà tất cả mọi người ghen tị mà vẫn còn cô đơn sao?”
Nói xong, hắn làm bộ ngồi xuống bên giường, hai mắt lại nhìn chằm chằm bộ ngực của nàng.
Bởi vì từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn vào trong khe hở của áo choàng tắm, mặc dù không cách nào đem cảnh đẹp mê người nhìn không sót một chút nào, nhưng cũng có thể nhìn được đại khái.
Đặc biệt là hai điểm đỏ tươi như ẩn như hiện, nằm trên đỉnh tuyết phong mềm mại đầy đặn trắng như tuyết, muốn bao nhiêu mê người thì có bấy nhiêu mê người.