Phần 495: Tìm người khác?
Thẩm Hạo đương nhiên không có khả năng đáp ứng, nhưng cũng không cự tuyệt, chỉ mơ hồ không rõ trả lời qua loa, sau đó vội vàng đổi đề tài.
“Chị, em thật sự rất hâm mộ chị.”
“Chẳng những người vừa xinh đẹp, dáng người lại tốt, hơn nữa lại có tiền như vậy, bao nhiêu người phấn đấu cả đời cũng không có được cuộc sống như chị.”
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Lý Mỹ Linh cứng đờ, sau đó dần dần thu liễm.
“Tiểu Thẩm, em không hiểu đâu, em chỉ nhìn thấy cuộc sống của chị tốt đến mức nào, lại không thấy những chuyện không như ý của chị.”
Nói xong, nàng khẽ thở dài một tiếng.
“Kỳ thật, có đôi khi chị còn có ý nghĩ, nếu như cho chị một cơ hội để làm lại từ đầu, chị tình nguyện làm một nữ nhân bình thường, mà không phải là một phú phu nhân.”
“Bởi vì thân phận phú phu nhân này làm cho chị… Thôi quên đi, không nói nữa, em còn uống được nữa không?”
Thẩm Hạo cười gật đầu, hắn nhìn ra, Lý Mỹ Linh quả thật là rất cô đơn tịch mịch, bằng không cũng không có khả năng nói ra lời như vậy với hắn.
Trong lòng thầm nghĩ đây là một cơ hội a, một cơ hội có thể để cho hắn đùa bỡn phú bà!
Thời gian như nước chảy, vô tình lặng lẽ trôi đi.
Nước mưa vẫn không mệt mỏi đập vào cửa kính, phát ra âm thanh lạch cạch.
So với bên ngoài trời mưa liên tục, trong phòng lại là xuân quang chợt tiết, không khí vui vẻ.
Dưới tác dụng của rượu, đề tài trò chuyện của Lý Mỹ Linh và Thẩm Hạo càng lúc càng lớn, cảm giác khoảng cách giữa hai người cũng dần dần thu hẹp lại.
Khi chai rượu ngoại thứ hai sắp chạm đáy, Lý Mỹ Linh lắc lắc đầu, khuôn mặt vốn ửng đỏ sớm đã đỏ bừng, ngay cả cần cổ trắng như tuyết cũng lộ ra màu đỏ.
Áo choàng tắm rộng thùng thình trên thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, căn bản không che lấp được cảnh đẹp xuân quang đã sớm phát tiết ra kia, điều này khiến cho Thẩm Hạo được mãn nhãn một trận, bất quá cũng cực kỳ khó chịu.
Bởi vì hắn lại nổi lên phản ứng!
Không còn cách nào khác, Lý Mỹ Linh không hề chú ý tới ánh xuân của mình đã bị rò rỉ, sau từng đợt đẩy ly đổi ly, cảnh sắc của hai mảnh tuyết phong càng lộ càng nhiều, cơ hồ muốn từ dưới áo choàng tắm nhảy ra.
Mỗi một lần nâng ly ngửa đầu, hai mảnh tuyết trắng lại theo đó run rẩy lắc lư, khiến Thẩm Hạo nhìn thấy thì hai mắt thẳng tắp, miệng đắng lưỡi khô.
Cái này thật sự là đã mắt, quá đã nghiện, nhưng phía dưới lại chịu tội a!
Cảm thụ được chỗ nam tính của mình đang dần dần bành trướng, Thẩm Hạo quyết định chủ động xuất kích.
Ý tưởng của hắn rất đơn giản, có thể có thu hoạch tự nhiên là tốt nhất, nếu ngược lại thì cũng không có gì.
Vì thế hắn lại rót đầy một ly rượu đưa cho Lý Mỹ Linh, biết rõ còn cố hỏi, nói:
“Chị, điều kiện của chị tốt như vậy, sao lại không nghĩ tới tìm một người cùng nhau sống qua ngày?”
Nghe nói như vậy, Lý Mỹ Linh yêu kiều cười một tiếng.
“Có nghĩ tới nha, chị sao lại không muốn, chị cũng muốn tìm a.”
Nàng cũng là nữ nhân mà.
Sao lại không muốn tìm?
Chỉ là, lời này vừa nói ra, chỉ thấy Lý Mỹ Linh sửng sốt, sau đó mím môi lắc đầu, nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch rồi tựa người vào ghế, hai mảnh mềm mại lộ ra hơn phân nửa cũng theo đó loạn run một trận.
“Em coi chị là ai? Chị tốt xấu gì cũng là một phú bà, nam nhân bình thường chị có thể để ý đến sao? Thật là.”
Nói xong, nàng vén tóc lên: “Nóng quá, khó chịu chết đi được.”