Phần 493: Chuyện đó rất lợi hại
Lúc này Lý Mỹ Linh áy náy cười.
“Vậy… Vậy thì làm phiền em vậy, thật sự là ngượng ngùng a Tiểu Thẩm, chị… chị quá ngu ngốc mà, cắt một chút rau cũng có thể cắt trúng tay.”
Thẩm Hạo cười khẽ lắc đầu.
“Chị đừng nghĩ nhiều, không có việc gì, không biết nấu cơm chứng minh chị có phúc khí, chờ sau này chị tìm được một người đàn ông khác, sẽ có người mỗi ngày nấu cơm cho chị ăn.”
Nghe hắn nói như vậy, Lý Mỹ Linh liền đỏ mặt, người chồng đã qua đời của nàng chưa từng nấu cho nàng một bữa cơm nào, mà nàng cũng chỉ biết nấu mỗi một món là mì ăn liền, trên cơ bản rất ít khi ăn cơm ở nhà, chứ đừng nói đến là ăn cơm do chồng mình nấu.
Bởi vậy, nhìn Thẩm Hạo thuần thục cầm dao thái rau, vẻ mặt chuyên chú cùng mặt nghiêng của khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, bóng lưng cao lớn rộng rãi, không biết là chuyện gì xảy ra, mà trong lòng nàng lại không khỏi dâng lên một tia cảm giác hạnh phúc.
Nhưng một giây sau, cảm giác này đã bị nàng dùng sức lắc đầu ném đi.
Trời ạ, có chuyện gì với mình vậy nè? Tại sao vừa gặp nam nhân này, trong đầu mình lại xuất hiện những ý nghĩ khó hiểu như vậy cơ chứ?
Có phải là do mình thực sự quá cô đơn rồi hay không? Cho nên mới muốn được nam nhân che chở, yêu thương? Thật là…
Khi hai bát mì chay nóng hổi thơm ngát được đặt trước mặt Lý Mỹ Linh, hảo cảm của nàng đối với Thẩm Hạo lại một lần nữa tăng lên.
“Chị ơi… chị Mỹ Linh?”
Âm thanh vang lên bên tai lập tức kéo Lý Mỹ Linh trở lại hiện thực:
“Ừm? Có chuyện gì vậy, Tiểu Thẩm?”
Nhìn vẻ mặt không rõ nguyên nhân của nữ nhân này, Thẩm Hạo lắc đầu cười khẽ.
“Chị, vừa rồi chị nghĩ cái gì mà nghĩ đến xuất thần như vậy?”
“Không có, không có gì, ăn mì đi.”
Thẩm Hạo ăn rất nhanh, bởi vì lúc này hắn cũng đã thật sự quá đói bụng, chờ đến khi buông đũa ngẩng đầu nhìn lên, lập tức không khỏi hơi sững sờ.
“Chị, có phải mì em làm ăn không ngon không?”
“Không có a, rất ngon, so với chị làm thì ngon hơn nhiều, không nghĩ tới em tuổi còn trẻ mà tay nghề nấu cơm lại tốt như vậy.”
Nghe nói như vậy, Thẩm Hạo cười hắc hắc.
“Chị, em chẳng những nấu cơm tốt, một số việc khác em còn làm rất lợi hại, phi thường lâu dài, rất có sức chịu đựng.”
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Lý Mỹ Linh hơi hơi dừng đũa, tiếp tục vùi đầu ăn cơm, nhưng trong lòng lại không ngừng đặt câu hỏi.
Cậu ta đang nói cái quái gì vậy? Là đang nói chuyện bình thường sao? Hay là cật ta muốn gửi cho mình một loại thông điệp nào đó? Là muốn mình biết cậu ta làm chuyện đó rất lợi hại ư? Thật là…
Nhưng… bất quá chỗ đó của cậu ta quả thật không nhỏ, chỉ nhìn hình dạng bên ngoài cũng có thể thấy lớn hơn rất nhiều so với ông xã đã mất kia của mình, hẳn là cũng sẽ rất lâu dài nhỉ?
“Chị, sao chị lại nói trong ngoài bất nhất như vậy chứ, vừa rồi còn nói mì em làm rất ngon, em đã ăn xong hết cả rồi, sao chị lại chỉ ăn có một chút như vậy?”
Suy nghĩ bị cắt đứt, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Mỹ Linh lập tức hơi đỏ lên.
“Không có, chị chỉ cảm thấy ngượng ngùng, em đến nhà chị làm khách, kết quả còn bảo em nấu cơm cho chị ăn.”
Nói xong, ngẩng đầu đảo quanh bốn phía, sau đó đứng dậy trực tiếp đi về phía tủ rượu.
Thấy thế, Thẩm Hạo liền sửng sốt.
Người phụ nữ này muốn làm gì? Muốn uống rượu với mình sao? Không thể nào, ăn một bát mì cũng phải uống một ly, sinh hoạt kiểu này cũng quá có nghi lễ đi!