Phần 491: Tiểu phú bà giàu có
Lúc này Thẩm Hạo tiếp tục giả vờ hoảng loạn nói.
“Chị Mỹ Linh, sao chị run quá vậy? Em có làm chị đau không?” Nói xong, hắn đưa tay làm bộ kéo Lý Mỹ Linh lên.
Thấy vậy, Lý Mỹ Linh nhất thời hoảng hốt, mặc dù nàng là một nữ nhân từng trải, nhưng dù sao cũng không có giao tình gì đáng nói với Thẩm Hạo, hơn nữa, đây cũng mới chỉ là lần thứ hai bọn họ gặp mặt đã nháo ra cảnh tượng xấu hổ như vậy.
“Không có, không có việc gì, em mau đứng lên, đừng đè chị nữa!”
Nghe nàng nói như vậy, lại nhìn biểu hiện của Lý Mỹ Linh, Thẩm Hạo liền biết không thể gấp gáp, phải chậm rãi hành động.
Vì vậy hắn vịn lên bàn trà đứng dậy, giả vờ quay người lại, không nhìn Lý Mỹ Linh, cố gắng xây dựng hình ảnh của một nam nhân tốt.
Thật sự là xấu hổ chết người mà, làm sao lại có thể phát sinh ra loại chuyện ngoài ý muốn xấu hổ như vậy cơ chứ, chuyện này không phải là do hắn cố ý gây ra đấy chứ?
Nhìn bóng lưng cao lớn của nam nhân trước mắt, Lý Mỹ Linh vẻ mặt đỏ bừng từ trên ghế sô pha ngồi dậy, bối rối cột lại áo choàng tắm. Sau khi cúi đầu cẩn thận kiểm tra toàn thân một lượt, phát hiện không có bất kỳ điểm không ổn nào, lúc này mới hắng giọng, nói:
“Cái kia… Tiểu Thẩm, em có thể quay người lại được rồi.”
Nghe nói như vậy, Thẩm Hạo xoay người mở miệng giải thích, nói không phải là mình cố ý linh tinh, mong Lý Mỹ Linh đừng để ở trong lòng.
Chờ đến khi tất cả lời xin lỗi mà Thẩm Hạo sẽ có thể nghĩ đến đều nói sắp hết, Lý Mỹ Linh đột nhiên bật cười.
“Tiểu Thẩm, chị tin tưởng vừa rồi là chuyện ngoài ý muốn, em không cần giải thích nữa đâu.”
Nói xong, nàng đưa tay chỉ chỉ danh sách đặt trên bàn trà.
“Nguồn phòng trên đây chị đều đã xem xét cả rồi, có ba căn biệt thự chị cảm thấy tương đối có hứng thú.”
“Nếu như mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, vậy chúng ta liền ký hợp đồng, chị sẽ trả tiền đặt cọc, hôm nào có thời gian em lại liên lạc với chị, chúng ta cùng nhau đi xem nhà.”
Wow! Không hổ danh là một tiểu phú bà giàu có, rất sảng khoái, ta thích!
Sự sảng khoái của Lý Mỹ Linh khiến Thẩm Hạo có chút không thể tưởng tượng được, vài giây sau, hắn lập tức móc ra mấy bản hợp đồng đã chuẩn bị từ trước:
“Chị Mỹ Linh, ngài thật sự…”
“Dừng lại dừng lại, không phải đều đã nói rồi sao, không cần luôn mở miệng ra là gọi chị là ngài, chị so với em cũng không lớn hơn bao nhiêu tuổi.”
Không đợi Thẩm Hạo nói xong, Lý Mỹ Linh đã lên tiếng ngắt lời hắn, sau đó mím môi cười khẽ.
“Chị biết em muốn nói cái gì, đừng vội cảm tạ, chờ đến khi chúng ta xem xong phòng ốc, em cảm ơn chị cũng không muộn.”
Nói xong, nàng lại tựa hồ như nhớ tới cái gì đó, ánh mắt có chút cổ quái nhìn chằm chằm Thẩm Hạo.
“Đúng rồi, nếu như em cảm thấy nhất định phải cảm tạ, chị cảm thấy trước tiên em phải cảm ơn Tiểu Uyển mới đúng nha.”
“Dù sao thì, nếu không phải là cô ấy trở thành cầu nối mai mối hai chúng ta, khẳng định em sẽ không tìm được chị, cũng không có khả năng lấy được danh sách từ chị.”
Thẩm Hạo cười hắc một tiếng, nói:
“Chuyện này là đương nhiên rồi, nhưng mặc kệ nói như thế nào, em vẫn phải cảm ơn chị, cảm ơn chị đã giúp em một việc lớn như vậy.”
Sau khi hai người khách sáo một phen, Thẩm Hạo định rời đi, nhưng mưa bên ngoài vẫn còn rất lớn.
Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ đành ngồi trên sô pha, thỉnh thoảng cười ngây ngô với Lý Mỹ Linh hai tiếng.