Phần 488: Không biết xấu hổ
Hả? Chỗ này… ướt, ái chà chà, thú vị, có vẻ như nàng ta đang đói!
Hơi lật xuống, quả nhiên ở vị trí giữa bên trong quần lót có một vết nước phi thường rõ ràng.
Tựa như bị ma xui quỷ khiến, Thẩm Hạo đưa đến chóp mũi ngửi ngửi, một cỗ khí tức nội tiết tố nữ tính nồng đậm xông vào mũi, làm cho hắn nhịn không được co giật mũi vài cái.
Nữ nhân này, xem ra thật sự là đè nén quá lâu, không biết mình có cơ hội chơi đại phú bà một lần hay không nhỉ? Chậc, chậc…
Trong phòng tắm, tiếng nước “rào rào” vang lên, xuyên thấu qua thủy tinh trên vách ngăn, mơ hồ có thể thấy được một thân ảnh cường tráng cao lớn đang vặn vẹo.
Nhớ tới quần áo mình vừa tắm xong rồi tiện tay ném ở bàn trang điểm, Lý Mỹ Linh lập tức đỏ mặt, đem quần áo ông xã đã qua đời của nàng từng mặc đặt lên lên giường.
“Tiểu Thẩm, kia, quần áo sạch sẽ chị đã để lên trên giường cho em, em mặc đỡ đi nhé.”
Thanh âm truyền đến từ ngoài phòng tắm khiến Thẩm Hạo nhếch môi cười, người phụ nữ này, không hổ là người từng trải, thật tri kỷ.
“Được, em biết rồi, chị Mỹ Linh, làm phiền chị quá.”
“Không cần khách khí, chỉ cần em không ghét bỏ là tốt rồi.”
“Có cái gì để ghét bỏ chứ, em lại không kiêng kị những thứ kia.”
“Được, vậy chị ở phòng khách dưới lầu chờ em.”
Khi Thẩm Hạo lại xuất hiện trước mặt Lý Mỹ Linh, nàng lại dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm hắn.
Đối với việc này, Thẩm Hạo đành phải cười gượng gãi đầu.
Không còn cách nào khác, quần áo của chồng Lý Mỹ Linh quá nhỏ, mặc trên người hắn quả thực giống như quần bó sát.
Hơn nữa, Lý Mỹ Linh chọn cho hắn một bộ đồ ngủ, lúc này mặc lên trên người căng bóng, khiến thân hình to lớn của hắn hoàn toàn lộ ra ngoài.
Đặc biệt là chỗ giữa hai chân, càng là nổi lên một cụm dị thường rõ ràng, giống như là một cái lều trại nho nhỏ.
“Chị Mỹ Linh, thật sự là ngượng ngùng, đi được nửa đường trời đột nhiên đổ mưa lớn, hai chúng ta đều đã hẹn xong, nếu em không đến thì lại có vẻ không có thành ý, cho nên…”
“Được rồi, Tiểu Thẩm, em không cần giải thích, không có gì, nếu đã tới, vậy chúng ta liền nói chuyện chính sự đi.”
Không đợi Thẩm Hạo nói xong, Lý Mỹ Linh liền lên tiếng cắt ngang, sau đó chỉ chỉ vào chiếc ghế sô pha bên cạnh, cười nhạt một tiếng, nói:
“Ngồi đi, đừng khách khí.”
Đầu tiên là khách sáo với nhau vài câu, sau đó Thẩm Hạo đi vào vấn đề chính, lấy danh sách trong túi tài liệu ra, đẩy đến trước mặt Lý Mỹ Linh, nhiệt tình nói.
“Chị Lý, đây đều là những căn phòng em đã lựa chọn kỹ càng, ngài xem qua thử đi.”
Nghe nói như vậy, Lý Mỹ Linh mím môi cười.
“Tiểu Thẩm à, chị so với em không lớn hơn mấy, đừng lúc nào cũng là ngài, gọi chị là chị là được.”
Sau đó cầm lấy danh sách cẩn thận nhìn lại, không dấu vết gật gật đầu.
“Không tệ, những căn này vô luận là loại nào, tương lai đều có không gian thăng tiến rất lớn.”
Nói xong, nàng buông danh sách xuống, cười nhạt với Thẩm Hạo.
“Tiểu Thẩm, em bận tâm rồi.”
Nghe nói như thế, Thẩm Hạo cười hắc hắc nói:
“Chị Lý, xem lời này của chị nói kìa, vì chị, em cho dù phí nhiều tâm hơn nữa cũng đáng giá mà.”
Người nói vô tình, người nghe có ý, lời này rơi vào tai Lý Mỹ Linh lại bị nàng lý giải thành một ý tứ khác.
Lúc này khuôn mặt nàng liền hơi đỏ lên, trong lòng lại thầm nói, người trẻ tuổi hiện tại thật sự là quá lớn mật lại trực tiếp a, một chút cũng không ngại xấu hổ.