Phần 486: Cuộc sống của người có tiền thật tốt
Ấn chuông cửa ba bốn lần, mà chậm chạp không thấy ai ra mở cửa, ngay khi Thẩm Hạo nhịn không được muốn gọi điện thoại cho Lý Mỹ Linh, cửa nhà đang đóng chặt rốt cục cũng mở ra một khe hở.
Một giây sau, một cái đầu thò ra, mái tóc đen nhánh như lụa còn đang nhỏ nước tí tách.
Khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ không trang điểm gì, lông mày cong công, khuôn miệng nhỏ nhắn, mắt phượng mũi quỳnh, không phải Lý Mỹ Linh thì còn có thể là ai.
“Chị Mỹ Linh, chị thật sự là… quá bận rộn.”
Mặc dù phi thường buồn bực, Thẩm Hạo vẫn dùng vẻ mặt chất đầy tươi cười nói ra lời này.
Lý Mỹ Linh áy náy cười, “Xin lỗi nhé Tiểu Thẩm, vừa rồi chị đang tắm rửa, không nghe thấy tiếng chuông.”
Nói xong, liền chuẩn bị để Thẩm Hạo tiến vào, nhưng đột nhiên lại ngây ngẩn cả người, một đôi mắt phượng chuyển động từ trên xuống dưới, tựa hồ như đang đánh giá hắn.
Phải biết rằng Thẩm Hạo vốn cao lớn, dáng người rất tốt, tuy không tính là khôi ngô cỡ nào, nhưng tỷ lệ cơ bắp trên cơ thể lại rất tốt.
Hơn nữa hôm nay hắn cũng không có mặc đồ quá cỡ nào, chỉ giống như bình thường khi đi ra ngoài làm việc, một chiếc áo sơ mi trắng cùng một chiếc quần tây.
Nhưng dọc theo một đường đội mưa chạy tới, cả người lúc này gần như ướt đẫm, quần áo dán chặt vào người.
Đặc biệt là nửa người trên, bởi vì mặc áo sơ mi trắng, sau khi bị mưa to làm ướt dính sát vào người, liền đem vòm ngực rộng lớn cường tráng cùng với eo bụng không chút mỡ thừa của hắn lộ ra không sót một chút nào, thậm chí còn có thể mơ hồ thấy được đường nét của cơ bắp.
Tầm mắt di chuyển xuống dưới, quần tây màu đen mỏng manh cũng dính vào hai chân, đặc biệt là một khối cực lớn của bộ phận giữa hai chân càng thêm rõ ràng, phình to giống như bị nhét vào một cái túi to bằng nắm tay người lớn, muốn làm cho người ta không chú ý cũng không được.
Mà sau khi ánh mắt Lý Mỹ Linh chú ý tới điểm này, cũng không thể dời đi.
Phồng lên thật lớn, hơn nữa dáng người lại cao lớn như vậy, bộ dạng lại rắn chắc cường tráng, tiền vốn phía dưới hẳn là không nhỏ!
Chúa ơi! Mình đang nghĩ cái gì vậy chứ? Làm sao mình có thể nghĩ về nơi đó? Cps phải là do mình quá cô đơn rồi hay không?
Thấy Lý Mỹ Linh nhìn chằm chằm vào mình, đặc biệt là bộ vị nam tính dưới hạ thân kia, trong lòng Thẩm Hạo không khỏi cười một tiếng.
Xem ra ta đoán không sai, là một thiếu phụ đói khát, rất tốt, lão tử chính là thích loại nữ nhân này!
Thế là hắn liền giả vờ không phát hiện, lên tiếng hỏi thăm:
“Chị Mỹ Linh? Chị Mỹ Linh? Chị không định cho em vào nhà sao?”
Hắn vừa lên tiếng, Lý Mỹ Linh nhất thời phục hồi lại được tinh thần, chỉ cảm thấy da mặt nóng lên, ngay cả ánh mắt cũng có chút né tránh.
“A, nhanh, mau mời vào, thật sự là ngượng ngùng, sớm biết trời mưa to như vậy, chúng ta liền hẹn ngày khác.”
“Không phải vẫn có câu chọn ngày không bằng gặp ngày sao, huống chi ngày hôm qua em đã nói với chị Lý Linh, em nhất định sẽ nhanh chóng liệt kê ra nguồn phòng khiến chị hài lòng rồi hay sao.”
Nói xong, Thẩm Hạo đi về phía trước một bước, Lý Mỹ Linh cũng thuận thế lui về phía sau.
Vừa vào trong nhà, ánh mắt Thẩm Hạo liền đảo quanh một vòng, trang trí lộng lẫy, đồ đạc đắt tiền cùng với phòng khách to như vậy, làm cho hắn không thể không thầm khen ngợi một câu, cuộc sống của người có tiền thật sự là quá tốt.