Phần 485: Đến nhà Lý Mỹ Linh
Một đôi tay to nhẹ nhàng xoa nắn hai mảnh tuyết trắng trước của nàng, khiến cho nàng sau khi đạt được khoái cảm, hưởng thụ cảm giác được người ta che chở yêu thương.
“Chị Uyển, chị thoải mái không?”
“Thoải mái, thoải mái đến sắp chết chị rồi.”
Nói xong, nàng tựa người vào trong vòm ngực rộng lớn của Thẩm Hạo, tận hưởng cảm giác an toàn chỉ một mình hắn có thể đem đến cho nàng.
Ôn tồn một hồi, hai người lại cùng nhau đi tắm rửa rồi trở về phòng ngủ, ôm nhau ngủ đến sáng.
Ngày hôm sau, sáng sớm Thẩm Hạo đã chạy đến công ty, tuy rằng là cuối tuần, nhưng vì để có thể nhanh chóng liệt kê ra được nguồn phòng khiến Lý Mỹ Linh hài lòng, hắn phải tranh thủ thời gian.
Bởi vì hắn biết Trương Phi Vân và Tôn Đức khẳng định cũng đang hành động, nếu lần này hắn làm không tốt, để một trong hai người bọn họ trở thành người đứng đầu cuộc thi thành tích lần này, được thắng lên làm phó giám đốc bán hàng, cuộc sống của hắn ở công ty sau này sẽ không được yên ổn.
Dùng một buổi sáng, Thẩm Hạo rốt cục chọn ra được căn nhà mà hắn tự cho là có thể khiến Lý Mỹ Linh cảm thấy hứng thú, sau đó đưa ra danh sách chi tiết, bỏ vào trong túi tài liệu.
Sau khi làm xong tất cả, hắn lấy ra danh thiếp của Lý Mỹ Linh, dựa theo số điện thoại di động trên bấm số gọi đi.
Chuông điện thoại lên vài tiếng, trong loa mới truyền đến một giọng nữ có chút lười biếng, giống như vừa mới tỉnh lại.
“Alo, là vị nào thế?”
Thẩm Hạo theo bản năng nhìn vào đồng hồ đeo tay, đã gần mười hai giờ trưa.
Ta lau, nữ nhân này không phải là còn chưa tỉnh ngủ đấy chứ? Cuộc sống của người có tiền thật sự là khiến người ta hâm mộ không thôi a, lão tử đều lao động cả buổi sáng, nàng còn chưa tỉnh ngủ, thật sự là người so với người tức chết người a!
Thầm than một phen, Thẩm Hạo cười nói.
“Chị Mỹ Linh, là em à, Tiểu Thẩm, chị không nhớ em sao?”
Nhất thời, trong loa một trận trầm mặc, ước chừng ba bốn giây trôi qua, lúc này mới vang lên thanh âm của Lý Mỹ Linh.
“A, là cậu sao, gọi điện thoại sớm như vậy, xem ra cậu đã chuẩn bị xong rồi.”
Nghe nói như vậy, Thẩm Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể cười nói.
“Chị Mỹ Linh, lúc này cũng đã sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi, không còn sớm nữa.”
“Hả? Đúng vậy nhỉ, tôi vừa mới tỉnh ngủ, xin lỗi nhé Tiểu Thẩm, như vậy đi, cậu trực tiếp đến nhà tôi đi.”
Sau khi ghi lại địa chỉ của Lý Mỹ Linh, Thẩm Hạo khách sáo thêm vài câu rồi cắt đứt cuộc gọi, sau đó ra khỏi công ty bắt taxi đi thẳng đến biệt thự của Lý Mỹ Linh.
Nhưng giữa đường, thời tiết vốn đang nắng chói chang lại đột nhiên trở nên u ám, chỉ chốc lát sau liền nổi lên một trận mưa phùn phất phôi.
Thế nhưng khi hắn đi đến địa chị Lý Mỹ Linh cho, mưa phùn mông lung đã biến thành mưa to.
Nhìn những hạt mưa rào rào rơi xuống gần như nối liền ngoài cửa sổ xe, Thẩm Hạo nhíu mày.
“Thật sự là một ngày thời tiết tồi tệ.”
Bất mãn lẩm bẩm một câu, Thẩm Hạo xuống xe, nhất thời vẻ mặt ngây thơ.
Lý Mỹ Linh chỉ nói với hắn vị trí của biệt thự nhưng lại không nói cụ thể là phải đến căn biệt thự nào, mà trước mắt là một khu biệt thự rợp bóng cây, ít nhất cũng phải có đến ba bốn mươi căn.
Không còn cách nào khác, Thẩm Hạo đành phải chạy đến phòng bảo vệ nói rõ ý định của mình, sau đó bấm số điện thoại của Lý Mỹ Linh, hỏi rõ ràng nàng ở căn nhà thứ mấy sau đó mới một bụng buồn bực đội mưa chạy đến trước cửa nhà nàng.