Phần 466: Tao phụ dụ hoặc
Lúc này, hai cái chân đẹp của Trần Lam Vận đang tách ra, váy thì bị cuốn đến bên hông, da thịt hoa trắng cùng với vòng eo nhỏ nhắn đường cong lung linh, còn có hai mảnh tuyết trắng đầy đặn đều đã hoàn toàn bại lộ trước mắt Thẩm Hạo.
Mà Thẩm Hạo quỳ gối giữa hai chân nàng, một tay nắm một mảnh mềm mại trong đó, tay kia cách chiếc quần lót thuần trắng của nàng không đến một ngón tay.
Mắt thấy củi khô sắp gặp liệt hỏa, diễn ra một hồi đại chiến kịch liệt trên giường, thế nhưng cứ thế ngạnh sinh bị một tiếng gõ cửa bất thình lình cắt đứt.
“Chuyện gì?”
Nhìn Thẩm Hạo nhe răng trợn mắt chuẩn bị chửi đổng, Trần Lam Vận cố nén ý cười lên tiếng hỏi.
“Chị Trần, có người gây sự.”
Ngoài cửa truyền đến thanh âm làm cho nụ cười của Trần Lam Vận nhất thời ngưng đọng, lập tức cong mi nhíu mày, đôi mắt đẹp vốn đang tràn đầy gợn sóng xuân tình lập tức trở nên lạnh như băng.
Vươn tay đẩy Thẩm Hạo một cái, nàng nhỏ giọng nói.
“Đại Sắc Lang, chị phải đi xuống xử lý chút chuyện, còn không mau đi xuống.”
Nghe nói như vậy, Thẩm Hạo đành phải bất đắc dĩ đứng dậy, bước xuống giường, vẫn có chút không cam lòng lưu luyến nói.
“Chị Trần, chị phải nhanh một chút, nếu không, em sợ là em sẽ nổ tung mất.”
Nhếch môi cười, Trần Lam Vận xuống giường lấy ra một chiếc váy màu đỏ sậm từ trong tủ ra, ở ngay trước mặt hắn, cởi chiếc váy đen cơ hồ có thể gọi là rách nát ra, sau đó thay sang bộ váy mới.
Toàn bộ quá trình khiến Thẩm Hạo xem mà nhiệt huyết sôi trào, miệng đắng lưỡi khô, nếu không phải tình huống bây giờ không cho phép, hắn nhất định phải đem Trần Lam Vận đè xuống đất điên cuồng chính pháp.
“Nhìn sắc mặt gấp gáp như con khỉ nhà cậu kìa, chờ đi.”
Hướng Thẩm Hạo ném ra một cái mị nhãn, Trần Lam Vận đẩy cửa đi ra ngoài.
Mỗi lần đến thời khắc mấu chốt đều sẽ bị cắt ngang, thế này là thế nào, chuyện gì đang xảy ra vậy? Ra ngoài không xem hoàng lịch nên gặp bất lợi sao?
Nằm trên giường lớn mềm mại, Thẩm Hạo nhìn chằm chằm trần nhà âm thầm chửi đổng.
Sau khi xoay người nằm nghiêng, từ nơi chóp mũi truyền đến từng trận hương thơm thân thể quen thuộc, làm cho hắn nhịn không được hít sâu một hơi.
Hồi tưởng lại một màn vừa rồi khi Trần Lam Vận thay quần áo trước mặt mình, Thẩm Hạo đành phải đem bộ vị sớm bành trướng đến cực hạn từ trong đũng quần móc ra, lúc này mới giảm bớt được cảm giác trói buộc.
Kết quả một lần chờ này chính là hơn một tiếng, Trần Lam Vận chậm chạp không đi lên.
Rơi vào đường cùng, Thẩm Hạo đành phải gọi điện thoại di động của nàng, chuông điện thoại vẫn luôn vang lên không ngừng, nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Lần này Thẩm Hạo đã đứng ngồi không yên, mặc quần áo xong xuống lầu hỏi nhân viên trông coi một chút mới biết được có một vị khách say xỉn gây sự, hơn nữa còn náo loạn rất lớn, bị bộ phận liên quan mang đi, trong đó bao gồm cả Trần Lam Vận.
Chuyện đến nước này, hiển nhiên là không thể tiếp tục chờ được nữa, Thẩm Hạo đành phải không cam lòng quay về nhà, trên đường về, hắn móc điện thoại ra gọi cho Trương Uyển, mới biết được nàng vẫn chưa ngủ, còn đang chờ mình trở về.
Nghe được nàng vẫn đang ở nhà chờ mình làm cho trong lòng Thẩm Hạo như có một dòng nước ấm chảy ngang, có chút cảm động, vì thế xuống xe ở chợ đêm cách tiểu khu không xa, mua rất nhiều đồ ăn vặt sau đó mới trở về nhà.
Chuông cửa mới vang lên được một tiếng, cửa phòng liền mở ra, một trận hương phong quen thuộc xông vào mũi, Thẩm Hạo nhắm hai mắt lại, tham lam hít sâu một hơi.
“Thật là thơm quá đi, chính là hương vị của chị Uyển!”
“Tiểu tử thúi, cậu còn biết trở về sao, có phải lại ở bên ngoài làm bậy hay không?”
Nghe nàng nói như vậy, Thẩm Hạo mở mắt ra, không khỏi nhướng mày.
“Cái trang phục này là gì đây… chẳng lẽ là… tao phụ dụ hoặc?”