Phần 464: Cái gì gọi là mãnh liệt
Đã như vậy, lão tử lại cho ngươi cảm nhận một chút xem cái gì gọi là mãnh liệt!
Vì thế liền dùng cả hai tay áp lên trên hai đỉnh tuyết phong, đầu lưỡi nóng ẩm càng là bên tai nàng càn quét một trận, thỉnh thoảng còn chui vào trong lỗ tai.
Bộ phận nhạy cảm của phụ nữ thường là tai và cùng đầu vú, Trần Lam Vận cũng không ngoại lệ.
Lúc này hai bộ vị mẫn cảm trên người nàng đều bị Thẩm Hạo hoàn toàn chiếm cứ, cho dù ở trong lòng nàng vẫn tự nhủ nhất định phải nhịn xuống, nhưng loại cảm giác khác thường này vẫn làm cho nàng nhịn không được phát ra từng trận thở dốc mê người.
“Chị Trần, chị nói nhìn em giống một người bạn của chị, người bạn này hẳn là người yêu cũ của chị đi? Đừng nghĩ rằng em là một cậu trai ngây thơ không biết thứ gì nhé.”
Nghe nói như vậy, Trần Lam Vận rốt cuộc cũng không kiên nhẫn được nữa, cố nhịn xuống khoái cảm khác thường, dùng thanh âm có chút run rẩy nói.
“Cậu, cậu đang nói bậy cái gì vậy, lão nương mới không có người yêu!”
“Hiện tại tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, lập tức từ trên người lão nương lăn xuống, nếu không… Ôi, ôi… Nhẹ… nhẹ lại, đừng cắn quá nặng, sẽ đau!”
Nguyên bản giọng nói của nàng còn mang theo vài phần khí thế, nhưng nói đến một nửa lại đột nhiên biến thành tiếng thở dốc mê người, làm cho bầu không khí có chút xấu hổ nhất thời trở nên mập mờ kiều diễm.
Chỉ thấy Thẩm Hạo đã đổi đối tượng công kích thành hai ngọn song phong của nàng, lúc này trong miệng đang hàm chứa một hạt nhỏ hồng tươi phấn nộn, khẽ cắn mút, quét vòng vẽ dang, đem công phu thành thạo nơi miệng hoàn toàn thi triển ra, hầu hạ tận tình.
Lần này, Trần Lam Vận rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, đôi môi đỏ mọng vốn đang cắn chặt liền khẽ mở ra…
“Đừng, đừng như vậy, mau, mau dừng lại, cậu… a… không phải đã nói cậu không được cắn… ưm, nhẹ một chút…”
Thở dốc mê người đứt quãng không ngừng phát ra từ trong miệng nàng, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ đã chuyển thành đỏ hồng, đôi mắt đẹp hơi mở ra một khe hở, để lộ ánh mắt tràn đầy xuân tình của nàng.
Nụ hoa màu hồng phấn nộn dưới công phu miệng lưỡi cực kỳ thành thạo của Thẩm Hạo, sinh ra một cỗ cảm giác kích thích mãnh liệt, làm cho nàng không cách nào gắng gượng chịu đựng được nữa, chỉ thầm nghĩ muốn vong tình hưởng thụ hết thảy. Đồng thời trong lòng cũng sinh ra một loại cảm giác đã lâu không gặp, đó chính là cảm giác động tình chỉ xuất hiện khi trái tim nàng rung động.
Thẩm Hạo vùi đầu làm việc chăm chỉ, một bàn tay to nắm lấy một mảnh tuyết trắng ra sức chà xát, miệng thì tận tình hầu hạ một mảnh tuyết trắng còn lại, ăn đến “chậc chậc” kêu vang, giống như đang chép miệng vậy.
Không đến một phút đồng hồ, Trần Lam Vận đã hoàn toàn rơi vào tay giặc, rốt cuộc không còn sinh ra bất kỳ ý niệm muốn phản kháng giãy giụa nào nữa, cả người mềm nhũn nằm liệt trên giường, tùy ý để Thẩm Hạo nằm trên người nàng làm bậy.
“Cậu… ăn đủ chưa? Còn muốn ăn bao lâu nữa? Khi bé cậu không được ăn đủ sữa nhỏ sao? Ưm… chạm nhẹ một chút.”
Nghe được thanh âm rên rỉ mê người này, Thẩm Hạo trong miệng vẫn còn đang ngậm một hạt đỏ, mơ mơ hồ hồ nói.
“Chị Trần, nơi này của chị ăn ngon như vậy, em làm sao có thể ăn đủ, cả đời này cũng ăn không đủ!”
Lời này rơi vào tai Trần Lam Vận, làm cho trong lòng nàng không khỏi cao hứng một trận, ngay cả chính nàng cũng không biết là vì cái gì.