Phần 462: Không biết xấu hổ
Nam nhân này có cân nặng gấp đôi nàng, khiến nàng chỉ có thể bị hắn tùy ý chà đạp, căn bản không có bất kỳ đường phản kháng nào.
Tên nam nhân thối này cũng quá khi dễ người rồi phải không?
Lại dám mượn men rượu đùa giỡn lưu manh, thật sự là một tên đại sắc lang!
Nhưng… vừa nãy… cái loại cảm giác này thật sự là rất đặc biệt a, hơn nữa hắn còn dùng răng cắn chỗ đó của mình nữa chứ, không biết chỗ đó của người ta rất mềm mại sao, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.
Nghĩ đến những điều này, khuôn mặt lạnh lùng của nàng dần dần trở nên nhu hòa, ngay cả ánh mắt cũng trở nên ngượng ngùng, thậm chí còn làm ra một tia sóng thu quyến rũ.
Phản ứng biến hóa trên khuôn mặt của Trần Lam Vận không thể thoát khỏi hai mắt Thẩm Hạo, điều này làm cho hắn càng thêm kiên định suy nghĩ vừa rồi.
Tối nay, hắn nhất định phải đem nữ nhân này bắt được!
Vì thế cười hắc hắc nói.
“Chị Trần, em rất muốn rời đi, nhưng thân thể lại không cho phép a.”
Nói xong, hắn ưỡn thắt lưng, đem bụng dưới đỉnh về phía trước, khiến cho bộ vị nóng rực kia đụng vào phần bụng bằng phẳng của Trần Lam Vận vài cái.
“Cảm nhận được rồi chứ, chị Trần? Trong đầu em là muốn rời đi, nhưng vật phía dưới lại đang kháng nghị, nếu như có thể… hay là chị xoa xoa cho em một chút?”
Đối mặt với lời khiêu khích lõa lồ như vậy, cho dù Trần Lam Vận không phải là nữ nhân bình thường, da mặt cũng không nhịn được mà nóng lên.
Ngượng ngùng xấu hổ liếc hắn một cái, nàng khé hô:
“Ôi ôi! Cậu thật là, một nam nhân lớn như thế rồi mà còn nói những lời lộ liễu như vậy, cũng không biết xấu hổ gì cả!”
Nghe nói như thế, Thẩm Hạo cười hắc hắc.
“Có cái gì mà phải xấu hổ đâu cơ chứ? Chị Trần, chị đều đã để ngực mình trần trụi lộ trước mặt em như thế, em có thế nào cũng phải có chút phản ứng chứ, đúng không? Bằng không cũng thật có lỗi với đôi hung khí chọc người gây án này của chị.”
Nói xong, hắn đột nhiên dùng hai chân kẹp chặt vòng eo rắn nước mảnh khảnh của nàng, trái phải dùng sức lắc lắc, khiến cho hai mảnh mềm mại trắng như tuyết lại nổi lên từng trận sóng thịt hoa trắng.
“Chị Trần, chị nhìn xem, cảnh đẹp này mê người cỡ nào a, thật trắng, thật đẹp, nhìn thật ngon miệng không chịu nổi a.”
Thẩm Hạo quả thật đúng là tên cao thủ tán tỉnh, lời này của hắn khiến Trần Lam Vận nghe được mà mặt đỏ tai hồng, tim đập loạn xạ, cái loại cảm giác khát vọng được chinh phục lại một lần nữa lớn mạnh thêm vài phần.
Nàng cũng không phải là loại người lạnh lùng, nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, có nhu cầu sinh lý bình thường.
Nhiều năm như vậy nàng vẫn không tìm được một nam nhân nào khác, là bởi vì nam nhân bình thường căn bản không thể lọt vào mắt nàng.
Dù sao thì thân phận cùng bối cảnh của nàng cũng bày ra ở nơi đó, ai thấy nàng cũng phải kêu một tiếng chị Trần tốt, làm sao có thể dễ dàng khiến nàng động tâm được chứ.
Nhưng Thẩm Hạo lại là một ngoại lệ, vừa lên liền triển khai công kích cực kỳ bá đạo cường thế, làm cho nàng cơ hồ sụp đổ, cứ thế rơi vào trong tay giặc.
Mà sở dĩ nàng trở thành như vậy, hoàn toàn là bởi vì tâm lý khát vọng được chinh phục của nàng dẫn đến, chỉ là điểm này ngay cả Trần Lam Vận cũng không hề nhận ra.
“Chị Trần, chị có ý em có tình, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên bắt đầu làm chút chuyện người lớn nên làm đi.”