Phần 456: Áo ngực có hoa văn gì
Cảm giác sảng khoái đánh úp tới khiến vật nam tính vốn đã bành trướng lại trướng to thêm vài phần, Trần Lam Vận cũng bắt đầu đứng ngồi không yên, đồng thời trái tim đã lâu không chút gợn sóng cũng không khỏi tăng nhanh tốc độ, đập lên thình thịch.
Lúc này, nhân viên bảo vệ và nhân viên phục vụ cũng phát hiện được tình huống bên này liền lập tức toàn bộ chạy tới.
Thấy thế, Trần Lam Vận nhịn xuống cảm giác xấu hổ, lớn tiếng quát một câu.
“Các ngươi đừng tới đây, mau cút ra xa một chút cho lão nương!”
Một tiếng quát to này thật đúng là có hiệu quả, nhân viên bảo vệ và nhân viên phục vụ vừa mới chạy tới liền hai mặt nhìn nhau một cái, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một giây sau tất cả đều xám xịt trở về chỗ cũ.
Lúc này tư thế của Thẩm Hạo và Trần Lam Vận cực kỳ mập mờ, Trần Lam Vận bị hắn ôm chặt eo đặt lên trên đùi, dai thịt trắng nõn trên cặp chân thon dài dưới váy lộ ra một mảng lớn bị hắn dùng hai chân gắt gao kẹp chặt.
Tay kia của Thẩm Hạo từ cổ áo Trần Lam Vận vươn vào bên trong thăm dò cặp tuyết phong, đầu thì ghé vào bên tai nàng, thoạt nhìn vào hình ảnh lúc này của hai người, giống như một cặp tiểu tình nhân thừa dịp ánh đèn mờ nhạt mà khanh khanh ta ta vậy.
“Tiểu tử thúi, mau buông chị ra, đừng ép chị nổi giận!”
Bị thanh lửa nóng bỏng kẹt trong khe mông khiến Trần Lam Vận không dám lộn xộn, mà bàn tay to lớn đang làm càn trước ngực lại càng làm cho nàng xấu hổ khó nhịn.
Nam nhân này, sao lại lớn mật như vậy, chẳng lẽ cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới, làm như vậy sẽ khiến mình nổi giận sao?
Hơn nữa, hắn còn không hề kiêng dè trường hợp gì cả, trước mặt nhiều người như vậy liền dám ra tay làm chuyện càn quấy như vậy với mình, thật sự là xấu hổ chết người!
“Chị Trần, hình như chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”
Nghe nói như vậy, Trần Lam Vận sửng sốt, theo bản năng nói.
“Vấn đề gì?”
“Làm sao chị có thể bảo dưỡng cặp ngực này tốt như vậy? Vừa mềm vừa trơn, giống như ngực thiếu nữ vậy.”
Đối mặt với đề tài xấu hổ như vậy, Trần Lam Vận thật sự là ngượng ngùng khó nhịn, đành phải hừ một tiếng, nói:
“Cậu buông chị ra, chị liền trả lời vấn đề này của cậu.”
Buông nàng ra? Một cơ hội tốt như vậy, nếu mình buông nàng ta ra, mình cũng không phải là nam nhân!
Còn không đợi Trần Lam Vận tiếp tục mở miệng, bàn tay đang nắm lấy cặp tuyết phong mềm mại của Thẩm Hạo lại một lần nữa dùng sức, thậm chí hắn còn dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy hạt nho đỏ trên đỉnh núi, khẽ nhéo một cái.
Trong cảm giác khẽ đau còn mang theo một tia khoái cảm khác thường khiến Trần Lam Vận nhịn không được hừ một tiếng, thân thể khẽ run lên, sau đó cả người mềm nhũn ngã vào trong ngực hắn.
“Nếu vấn đề vừa rồi em không nhận được đáp án, vậy thì hiện tại em lại một lần nữa hỏi chị một câu hỏi khác, áo ngực của chị có hoa văn gì?”
Từng đợt hô hấp nóng ẩm liên tục phun vào lỗ tai, cái loại cảm giác ngứa ngáy nóng hổi này, thật giống như là đang bị đầu lưỡi nóng hỏi liếm lên vậy, khiến cho Trần Lam Vận vốn đã cơ hồ xụi lơ rốt cục cũng sụp đổ.
“Ừm”
Một tiếng rên rỉ yếu ớt từ trong miệng nàng truyền ra, cả người giống như không xương, xụi lơ, chặt chẽ không kẽ hở ngã vào trong vòm ngực rộng lớn ấm áp của Thẩm Hạo.