Phần 455: Mượn rượu càn quấy
Phân nửa gò bồng đảo trắng như tuyết theo nụ cười duyên dáng của nàng mà run rẩy bất an, thoạt nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi.
Thật giống như một cặp bánh bao trắng vừa chuẩn bị ra khỏi nồi, như lại chưa chín nên bị nồi hấp che lại.
Cảnh đẹp hoa trắng này, khiến Thẩm Hạo nhất thời nhìn mà ai mắt thẳng tắp.
Bánh bao thật mềm, thật trắng, nếu có thể sờ một cái, hôn một cái thì thật tốt!
“Ừm… Cái gì, người bạn kia của chị chính là rất giống chú em, phải, chính là như vậy.”
Nhìn Trần Lam Vận giống như trải qua suy nghĩ kỹ càng rồi sau đó nghiêm trang trả lời, vẻ mặt Thẩm Hạo nhất thời mộng bức.
Cái này đặc biệt cũng coi như là trả lời sao? Rượu này của lão tử không phải là uống vô ích rồi đấy chứ!
Sau khi ý thức được bản thân mình bị Trần Lam Vận đùa bỡn, Thẩm Hạo không khỏi có chút tức giận, hơn nữa dưới tác dụng của rượu, hắn mượn men say mông lung đưa tay ôm lấy nàng, mạnh mẽ đặt lên trên đùi mình.
Đối mặt với tập kích bất thình lình này, Trần Lam Vận có chút bối rối, khi phản ứng lại, vừa chuẩn bị làm ra hành động, liền cảm thấy một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy vòng eo của nàng.
Đồng thời một bàn tay to nóng bỏng xẹt qua bụng nàng, một đường leo lên trên, không kiêng nể gì từ cổ áo nàng dò xét đi vào, chính xác không sai phủ lên bộ vị tư mật, còn rất dùng sức nắm lấy!
“Ah”
Chỗ yếu hại bị tập kích, Trần Lam Vận nhịn không được kêu lên một tiếng, bắt đầu dùng sức giãy giụa phản kháng, đồng thời muốn xoay người tát cho tên nam nhân lớn mật làm càn này một cái.
Nhưng suy nghĩ của nàng đã thất bại, bởi vì cánh tay ôm eo nàng dùng sức như vậy, gắt gao ôm chặt cứng cả người nàng, thế cho nên ngay cả hành động xoay người giãy giụa như vậy cũng là không thể làm ra.
“Chị Trần, chị chơi đùa em như vậy mà coi được sao, em đã uống rượu mạnh như vậy, chị còn không nói thật, thật coi em như một đứa trẻ sao, em có thể nói cho chị biết, em đây một chút cũng không nhỏ!”
Nói xong, Thẩm Hạo nương theo men rượu, cố ý ưỡn thắt lưng, bộ vị đã sớm rục rịch kia lập tức cọ xát vài cái lên trên cặp mông mềm mại của Trần Lam Vận.
Lần này, có thể nói là củi khô gặp liệt hỏa.
Vật nam tính vốn đã rục rịch nhanh chóng sung huyết bành trướng, dẫn đến hành động của Thẩm Hạo lúc này không chỉ còn là cọ xát trên cánh mông, mà là hùng đảo hiên ngang chen vào khe rãnh giữa hai cánh mông tròn trịa.
“A… Cậu muốn chết hả?! Mau buông lão nương ra!”
Trần Lam Vận đang kịch liệt phản kháng giãy giụa nhất thời không dám lộn xộn, tùy ý để Thẩm Hạo ôm nàng, chỉ nũng bĩu lên tiếng quát, muốn dùng ngôn ngữ để ngăn cản hắn.
Nhưng lúc này lời nói của nàng lại tái nhợt vô lực vô cùng, chẳng những không thể làm cho Thẩm Hạo dừng lại, ngược lại còn làm cho hắn càng thêm làm càn lớn mật.
“Chị Trần, vừa rồi em đã nhìn thấy chỗ này của chị rất lớn, không nghĩ tới lần sờ này cảm thấy còn lớn hơn, vừa mềm vừa trơn, chị làm cách nào mà bảo dưỡng tốt như vậy?”
Đặt cằm lên vai Trần Lam Vận, Thẩm Hạo mang theo hơi rượu, ở bên tai nàng nói ra những lời này, đồng thời bàn tay to nắm lấy tuyết trắng kia cũng không nhàn rỗi, không ngừng xoa xoa nắn nắn.
Hô hấp nóng ẩm xen lẫn mùi rượu gắt mũi phun lên lỗ tai, vừa nóng vừa ngứa làm cho Trần Lam Vận nhịn không được vặn vẹo vài cái.
Lần này liền khiến Thẩm Hạo sảng khoái đến muốn hỏng, chỗ nóng rực kia bị khe rãnh tràn ngập cảm giác đàn hồi chèn ép từng trận, mang đến một loại cảm giác sảng khoái khó có thể nói thành lời.