Phần 451: Mời rượu
“Chị Trần?”
Thấy Trần Lam Vận nhìn chằm chằm mình ngẩn người đã một hồi lâu, Thẩm Hạo nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
“Hả? Ồ, được rồi, không sao đâu, chú em đi trước đi.”
Thu hồi tâm tư, Trần Lam Vận không dấu vết nhìn Thẩm Hạo một cái, có chút không kiên nhẫn phất phất tay.
Thấy thế, Thẩm Hạo vội vàng điên cuồng chạy vào trong hộp đêm, bất quá hắn cũng không lập tức đi vào, mà là trốn ở một bên quan sát.
Lúc này, hai tên côn đồ kia rốt cục cũng đã đi tới cửa hộp đêm Điệp Luyến, vừa định đi vào, lại bị Trần Lam Vận lạnh lùng ngăn cản.
“Địa bàn của lão nương không hoan nghênh loại người như các ngươi, mau cút đi chỗ khác cho lão nương!”
Thanh âm băng lãnh mang theo giọng điệu không thể nghi ngờ, phối hợp với khuôn mặt không chút biểu tình của Trần Lam Vận, quả thật là có vài phần khí thế không giận tự uy.
Hai tên côn đồ tựa hồ như cũng quen biết nàng, một người trong đó cung kính hô một tiếng chị Trần, nói rằng bọn họ chỉ là muốn vào đây chơi đùa, sẽ không gây chuyện.
Kết quả Trần Lam Vận đi thẳng về phía trước hai bước, đi tới trước mặt tên côn đồ vừa mở miệng nói chuyện, nâng bàn tay trắng nõn thon dài lên, hung hăng quất xuống.
“Chát!”
Tiếng tát thanh thúy vang lên, làm cho Thẩm Hạo kinh ngạc đến không khép miệng lại được.
Nữ nhân này, cũng quá bưu hãn đi?!
“Lão nương lại nói lại cho các người một lần cuối cùng, cút đi cho lão nương!”
Một loại khí tràng khó có thể nói rõ từ trên thân Trần Lam Vận tản ra, làm cho cả người nàng thoạt nhìn liền mang đến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Hai tên côn đồ tựa hồ bị dọa cho choáng váng, ngơ ngác vài giây, sau đó ngay cả rắm cũng không dám thả một cái, mặt mũi xám xịt quay người chạy đi.
Thẩm Hạo đem tất cả thu hết vào trong đáy mắt, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Trần Lam Vận xoay người nhìn về phía hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, mím môi cười.
“Chỉ là hai tên côn đồ đầu đường xó chợ liền đã dọa chú em sợ thành như vậy, thật là, chị đây còn tưởng rằng là chuyện lớn gì đấy.”
Nói xong, nàng bĩu môi.
“Phiền toái đều đã giải quyết xong cho chú em rồi, bây giờ chú em muốn đi vào uống một ly hay là rời đi luôn?”
Đã đến đây rồi, hắn có thể không uống gì được không? Tất nhiên là không rồi, huống chi người ta còn mới vừa giúp mình một việc.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạo vội vàng gật đầu.
“Hôm nay quả thực là rất cảm ơn chị Trần, đi, em mời bà chủ Trần uống một ly.”
Nào ngờ Trần Lam Vận lại nhướng mày bĩu môi.
“Đừng lúc nào cũng là bà chủ a, chị đây cũng không lớn hơn chú em bao nhiêu, cứ gọi chị là chị Trần hoặc là gọi thẳng tên là được.”
Nói xong, nàng lại cười khẽ một tiếng…
“Giá cả ở nơi này của chị cũng không rẻ, hơn nữa miệng của chị đây cũng rất kén nha, rượu bình thường chị đây cũng chướng mắt, không thèm uống đâu.”
Nghe nàng nói như vậy, Thẩm Hạo cười hắc hắc một tiếng, nói:
“Chị Trần, tuy rằng em cũng không phải là ông chủ gì, nhưng tiền mời chị uống một ly rượu thì vẫn có nha.”
Từ trên xuống dưới đánh giá Thẩm Hạo một lần, cảm giác quái dị này trong lòng Trần Lam Vận lại càng thêm mãnh liệt.
Rõ ràng là hai người khác nhau, lại có được khuôn mặt giống nhau, hơn nữa còn để cho nàng gặp được, chẳng lẽ đây là cái gọi là duyên phận?
Bất quá tên này thoạt nhìn cũng không phải là người thành thật gì, bằng không đêm đó cũng không có khả năng đem cô bạn gái nhỏ của hắn đến loại địa phương như thế này để chơi.