Phần 448: Cóc mà muốn ăn thịt thiên nga
Nhìn nữ thần băng sơn trước mặt còn cao hơn mình một cái đầu, Trương Phi Vân vẻ mặt buồn bực thống khổ, ánh mắt sầu thương u oán, giống như cha mẹ ruột của hắn mới chết vậy, toàn thân đều biểu hiện ra trạng thái phi thường thương tâm.
Hình ảnh của Trương Phi Vân lúc này rơi vào trong mắt Thẩm Hạo, muốn có bao nhiêu giả tạo thì có bấy nhiêu giả tạo, muốn ghê tởm người bao nhiêu thì có bấy nhiêu ghê tởm người.
Hắn và Trương Phi Vân làm đồng nghiệp cũng không phải ngày một ngày hai, biết rõ tên tiểu tử này là loại người gì, tên kia chính là loại người không tốt lành gì, cả một bụng đầy mưu ma chước quỷ.
Bây giờ tên kia đang làm cái trò gì vậy? Đang thổ lộ với Sở Uyển Ngôn sao?
Hắc hắc, không nghĩ tới tiểu tử này còn là một tên si tình nha, đáng tiếc là hắn chọn lựa nhầm đối tượng để si tình rồi!
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạo dùng ánh mắt như đang nhìn một con cóc muốn ăn thịt thiên nga, khóe miệng mang theo nụ cười tiếp tục nhìn trộm.
Kỳ thật hắn thật đúng là không đoán sai, Trương Phi Vân quả thật là một kẻ si tình, bất quá hành động si tình này của hắn cũng là tùy người.
Từ lần trước ăn cơm cùng Tôn Đức, trong lúc vô tình biết được thân phận thật sự của Sở Uyển Ngôn, thấy nàng có bối cảnh bất phàm, hắn liền bắt đầu âm thầm điều tra.
Không biết thì thôi, khi biết được sự thật, hắn cũng suýt chút nữa thì hết hồn.
Sở Uyển Ngôn thế nhưng lại chính là con gái của chủ tịch kiêm người sáng lập tập đoàn Sở Uy Chấn, bối cảnh thân phận như vậy quả thực chính là đại tiểu thư ngàn vàng a!
Vì thế, hắn lại bắt đầu một vòng tấn công mới, tính toán dùng phương pháp một mực quấn chặt, hòng bắt được Sở Uyển Ngôn vào tay.
Một khi kế hoạch này của hắn thành công, thì hắn chính là quạ rơi vào ngô đồng thụ, lắc mình biến thành phượng hoàng.
Cho nên, hắn cũng không để ý đến hậu quả có thể sẽ một lần nữa bị Sở Uyển Ngôn tát vào mặt, mặt dày mày dạn quấn lấy nàng.
Đồng thời trong lòng hắn cũng toát ra một phỏng đoán, liệu có phải Thẩm Hạo cũng đã biết thân phận chân chính của Sở Uyển Ngôn rồi hay không? Cho nên mới ra sức thân cận với nàng như vậy?
“Trưởng phòng Trương, lúc trước tôi đã nói qua, anh đừng gọi tôi là Uyển Ngôn, hoặc là gọi tôi là Tiểu Sở hoặc là trực tiếp gọi tên tôi, còn có…”
Xoay người, Sở Uyển Ngôn đậy nắp ly lại, cố nén chán ghét, lạnh như băng nói:
“Tôi sẽ không thích anh, vĩnh viễn không!”
“Nếu anh cứ một mực dây dưa với tôi, vậy thì xin lỗi, tôi sẽ lựa chọn báo cảnh sát!”
Nghe nàng nói như vậy, hốc mắt Trương Phi Vân phiếm hồng, vẻ mặt bi thống…
“Uyển Ngôn, em cho anh một cơ hội được không? Chúng ta có thể thử…”
“Tôi đã nói rồi, anh không được gọi tôi là Uyển Ngôn!”
Không đợi hắn nói xong, Sở Uyển Ngôn lạnh lùng ngắt lời:
“Trưởng phòng Trương, anh nhất định phải ép tôi rời khỏi công ty sao?”
“Tôi nói lại một lần, cũng là lần cuối cùng, tôi, sẽ không thích anh, tôi cũng sẽ không cho anh cơ hội, anh liền chết cái tâm này đi!”
Nói xong, Sở Uyển Ngôn nhìn thẳng ra xa, lông mày khẽ nhíu lại với nhau, chứng minh trong lòng nàng rốt cuộc là có bao nhiêu chán ghét với Trương Phi Vân.
Thẩm Hạo đem hết thảy đều thu hết thảy này vào đáy mắt, lúc rời đi trong lòng còn âm thầm kêu một tiếng sảng khoái.
Trương Phi Vân à Trương Phi Vân, ngươi vậy mà còn muốn đũa mốc mà chòi mâm son sao, cũng không đái một bãi rồi tự soi mình vào đó mà nhìn xem mình trông như thế nào, thật sự là cóc mà muốn ăn thịt thiên nga, mơ mộng hão huyền!