Phần 446: Ảo tưởng
Quả nhiên, Sở Uyển Ngôn sửng sốt, sau đó giảo hoạt cười.
“Không nghĩ tới anh Thẩm cùng Tôn Đức lại có thâm cừu đại hận lớn như vậy nha, được, anh cứ yên tâm, em biết nên làm như thế nào.”
“Vừa vặn gần đây có một vài người bạn của em đang định mua biệt thự, sau này em sẽ giúp anh liên lạc, tận hết khả năng giúp anh Thẩm lấy thêm danh sách.”
Thẩm Hạo cười hắc hắc.
“Vậy trước tiên đa tạ Tiểu Sở nhé, sau này có cơ hội anh Thẩm sẽ mời em ăn cơm.”
Nghe hắn nói như vậy, Sở Uyển Ngôn đột nhiên hé miệng cười khẽ.
“Còn cùng em ăn cơm nữa cơ đấy? Anh Thẩm, anh thật sự nhớ ăn không nhớ đánh, chẳng lẽ không sợ bạn gái anh lại tìm tới gây phiền toái sao?”
Thẩm Hạo chỉ đành cười gượng hai tiếng.
“Không có việc gì, cô ấy cũng không phải là người nhỏ nhen như em nghĩ đâu.”
Nói xong câu này, Thẩm Hào liền chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng trong lúc vô tình liếc mắt một cái, lập tức buông tha ý nghĩ rời đi.
Giờ phút này, hắn là đứng từ trên cao nhìn xuống, Sở Uyển Ngôn thì lại đang ngồi, từ góc độ này của hắn nhìn xuống vừa vặn có thể nhìn thẳng vào cổ áo của Sở Uyển Ngôn.
Tuy Sở Uyển Ngôn ăn mặc rất bảo thủ, nút áo sơ mi cũng chỉ cởi ra một cái, nhưng bởi vì tư thế lúc này của nàng nên cổ áo hơi mở, dẫn đến cảnh đẹp hoa trắng liền cứ như thế, như ẩn như hiện xuất hiện trước tầm mắt hắn.
Thẩm Hạo không chút dấu vết nhìn thoáng qua, có thể mơ hồ nhìn thấy được phần da thịt trắng nõn được bao bọc trong chiếc áo ngực màu lam nhạt cùng với khe rãnh mê người không quá sâu kia.
Vì thế hắn thoáng điều chỉnh tư thế đứng một chút, ưỡn thẳng lưng lên, vẫn một tay chống bàn, bất quá đầu lại rất tự nhiên cúi xuống, nhìn thẳng Sở Uyển Ngôn.
“Tiểu Sở a, vừa nãy anh thấy em cứ nhìn chằm chằm máy tính ngẩn người, có vẻ như đang có chuyện buồn bực, làm sao vậy? Có phải trong công việc có chuyện gì không vừa lòng hay không?”
Sở Uyển Ngôn không hề nhận ra mình đang bị nhìn trộm, nghe hắn nói như vậy, hàng mi liễu khẽ nhíu lại.
“Đừng nói nữa, còn không phải là do tên Trương Phi Vân kia sao.”
Nói xong, nàng cầm lấy ly nước đang đặt trên bàn, hơi ngẩng đầu lên, uống một ngụm.
Cần cổ trắng như tuyết giống như cổ thiên nga nhất thời bại lộ trong tầm mắt Thẩm Hạo, nhẵn nhụi bóng loáng, trắng nõn thắng tuyết, mặc dù không được ánh mặt trời chiếu lên trên, nhưng vẫn tỏa ra ánh sáng ôn nhuận mê người như trước.
Khi cổ họng của nàng trượt xuống, thoạt nhìn tựa như một quả bóng nhỏ đang lăn trên vải lụa trắng.
“Ai da… nóng quá!”
Đột nhiên Sở Uyển Ngôn hít một hơi khí lạnh, lập tức buông ly nước xuống, vươn tay đi tìm khăn giấy.
Nhưng một chút vết nước theo khóe miệng nàng tràn ra, tùy ý lướt qua chiếc cằm tinh xảo trơn bóng, hóa thành hai giọt nước trong suốt, ở trên cổ tuyết trắng mảnh khảnh chậm rãi trượt xuống, cuối cùng biến mất ở trong cổ áo.
Một màn này khiến khẩm Hạo nhìn mà hai mắt thẳng tắp, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại bức tranh mỹ nhân xuất hiện khi đám người Tần Phỉ Vũ, Trương Uyển không một mảnh vải từ trong bồn tắm đi ra.
Nếu Tiểu Sở cũng như thế thì tốt biết bao, vóc dáng nàng ấy cao như vậy, tỷ lệ dáng người lại tốt như vậy.
Nếu như không mặc quần áo, trần trụi từ trong bồn tắm đứng lên, những giọt nước trong suốt từ trên người nàng trượt xuống… Ai ai, chỉ mới nghĩ đến đó đã làm cho mình nhiệt huyết sôi trào mà!