Phần 444: Không cầu có kết cục, chỉ cầu đã từng có
Trương Uyển dựa về phía trước, gối đầu lên vòm ngực rộng lớn cường tráng của Thẩm Hạo, đưa tay vuốt ve hạt nhỏ trên ngực hắn, dùng giọng nói mang theo âm điệu có chút lười biếng nói.
“Chuyện này thì có quan hệ gì với em? Không phải bây giờ em đã là giám đốc bán hàng rồi hay sao?”
Thẩm Hạo nghe nàng nói như thế, nhất thời có chút buồn cười nói.
“Chị Uyển, chị cho rằng làm giám đốc bán hàng thì không cần làm việc sao?”
Nói xong, đem chuyện thi đấu thành tích lần này kể ra, cuối cùng còn nói cho Trương Uyển biết ân oán giữa hắn cùng đám người Tôn Đức Trương Phi Vân.
“Bây giờ chị đã hiểu vì sao em bận rộn rồi chứ?”
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của Trương Uyển Bạch, Thẩm Hạo đưa tay vuốt mấy sợi tóc rải rác trước trán nàng ra sau đầu.
“Tuy rằng em là giám đốc bán hàng, nhưng tài nguyên khách hàng trong tay cũng có hạn.”
“Hơn nữa cũng có khách hàng đã mua nhà rồi, muốn làm ra thành tích cao sẽ càng thêm khó khăn.”
Nghe nói như vậy, Trương Uyển nhíu mày.
“Tiểu Hạo, có phải em không muốn đám người Tôn Đức cùng Trương Phi Vân kia trở thành người chiến thắng trong cuộc thi đua thành tích lần này phải không?”
“Đúng là đều bị chị nhìn ra hết rồi! Chị Uyển, chị thật sự là quá thông minh đi a.”
Đưa tay nhẹ nhàng điểm lên mũi quỳnh xinh xắn của nàng, Thẩm Hạo có chút khó chịu nói.
“Ai cũng có thể trở thành phó giám đốc bán hàng, duy chỉ có hai người em vừa nói là không được.”
“Bởi vì một khi một trong hai người bọn họ trở thành phó giám đốc bán hàng, nhất định sẽ tìm mọi cách ở sau lưng sử dụng âm chiêu hãm hại em.”
Nghe hắn nói như vậy, Trương Uyển bĩu môi.
“Những lời em vừa nói chị đều không hiểu, bất quá chị lại biết cách nên làm như thế nào.”
Nói xong, nàng vươn bàn tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Thẩm Hạo, dùng đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn hắn.
“Yên tâm đi, chị quen biết không ít phu nhân có tiền, bọn chị cũng thường xuyên cùng nhau chơi mạt chược, sẽ tận hết khả năng giới thiệu khách hàng mới cho em.”
Thẩm Hạo sửng sốt, nghênh đón ánh mắt thâm tình chân thành của nàng, trong lòng không khỏi ấm áp.
“Chị Uyển, chị thật tốt với em.”
“Nói cái gì nói ngu ngốc vậy chứ, chị không tốt với em, chẳng lẽ đối tốt với nam nhân khác sao?”
Hờn dỗi lườm hắn một cái, Trương Uyển quyến rũ cười.
“Hơn nữa, người ta cái gì cũng đều đã cho em, cũng chỉ có một nam nhân là em, không đối xử tốt với em thì đối xử tốt với ai đây?”
Thẩm Hạo cười hắc hắc một tiếng, đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, tay còn lại thì vô cùng tự nhiên trèo lên hai ngọn núi tuyết trắng, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Chị Uyển, mặc kệ nói như thế nào, có chị thật tốt.”
“Nếu như ở studio không có việc gì, hay là chị chuyển đến ở chung với em đi, dù sao em cũng sống một mình.”
Nghe nói như vậy, Trương Uyển đảo mắt, cười duyên nói.
“Em thật là một cậu học sinh xấu xa, thật sự tính toán mỗi ngày đều muốn cô giáo mở bếp nhỏ cho em sao?”
Thẩm Hạo cười hắc hắc.
“Không, em còn muốn cho cô giáo làm người giúp việc cho em nữa kìa.”
“Thối sắc lang, đại hoại tử, cả ngày trong đầu đều suy nghĩ là cái gì vậy chứ, tư tưởng thật sự là một chút cũng không lành mạnh.”
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Trương Uyển vẫn rất cao hứng, nàng không quan tâm Thẩm Hạo có bao nhiêu nữ nhân, nàng chỉ quan tâm trong lòng Thẩm Hạo có nàng hay không, có yêu nàng hay không, chỉ vậy mà thôi, không có gì hơn.
Hơn nữa nàng cũng biết, chuyện giữa nàng cùng Thẩm Hạo sẽ không thể đạt tới kết quả gì, cũng chưa từng hy vọng xa vời.
Bởi vì suy nghĩ của nàng rất đơn giản, không cầu có kết cục, chỉ cầu đã từng có.