Phần 438: Cô giáo Trương
Trong lòng âm thầm nổi lên suy nghĩ muốn chơi đùa, Thẩm Hạo cúp điện thoại, vừa chuẩn bị xoay người, một thân thể mềm mại mang theo một cỗ mùi hương thơm ngát ập tới, gắt gao dán lên trên lưng hắn.
“Thật là một học sinh hư hỏng, đã trễ như vậy rồi còn không chịu về nhà, may mắn là cô giáo lo lắng cho em nên cố ý đến đây thăm em, mau nói, có phải em lại chạy đến tiệm net xem trộm phim người lớn hay không?”
Nương theo thanh âm nũng nịu vang lên, một cỗ hơi thở nóng ẩm cũng phun vào trong tai Thẩm Hạo, làm cho trong lòng hắn giống như mèo cào, ngứa ngáy đến lợi hại.
Thuận tay ấn lên công tắc đèn trong phòng khách, Thẩm Hạo xoay người lại, vừa nhìn một cái, hai mắt không khỏi trợn tròn, ánh mắt cũng dần dần trở nên nóng rực.
Chỉ thấy Trương Uyển xinh đẹp đứng ở cửa, trên người mặc một bộ âu phục nhỏ sọc đen, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, trên cổ còn đeo một chiếc cà vạt nhỏ xinh tinh xảo.
Có thể là bởi vì áo sơ mi quá nhỏ, hoặc là hai ngọn tuyết phong của nàng quá mức đầy đặn, khiến cái áo bị chống lên đến căng phồng, nhìn càng có vẻ cao ngất.
Mấy cái cúc áo ở hai bộ vị tuyết trắng càng là căng đến như sắp bung ra bất kỳ lúc nào, làm cho Thẩm Hạo âm thầm lo lắng, không biết lúc nào những cái nút kia sẽ chịu không nổi nữa mà bung ra.
Tầm mắt lại di chuyển xuống dưới, xẹt qua đường cong duyên dáng nơi vòng eo nhỏ xinh, chính là một chiếc váy bó mông siêu ngắn, khó khăn lắm mới che hết được phần cong của mông.
Cặp chân thon dài thẳng tắp, mang một đôi vớ màu đen mỏng manh, tuy nhiên đây cũng không phải loại vớ liền thân, bởi vì đối vớ này không hề đem cặp chân đẹp kia bao bọc lại hoàn toàn mà chỉ kéo dài đến đoạn cách chân váy mấy tấc liền không còn, dẫn đến một đoạn da thịt trắng nõn nhẵn nhụi trực tiếp bại lộ trong không khí, dưới ánh đèn phòng như được dát lên một tầng ánh sáng mê người.
Hai bên trái phải của cặp chân đẹp có hai dải băng màu đen hẹp có một đầu kẹp vào trên vớ, đầu còn lại kéo dài vào trong mông, vớ màu đen làm nổi bật da thịt trắng như tuyết, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ mê người.
Đây là… quần vớ có đai nẹp? Cũng quá hấp dẫn người đi, lão tử thích!
Vừa nghĩ đến Trương Uyển mặc quần vớ có đai nẹp ở trước mặt mình làm ra các loại tư thế quyến rũ phóng đãng, vật nam tính dưới hạ thân Thẩm Hạo không khỏi trở nên cứng rắn, dục hỏa vẫn luôn bị đè nén từ bụng dưới bắt đầu nhanh chóng khuếch tán ra khắp toàn thân.
Nhìn lên trên, là khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc, trang điểm nhàn nhạt, có vẻ càng thêm quyến rũ động lòng người.
Mái tóc xoăn gợn sóng tùy ý xõa tung trên vai thơm, dưới chiếc kính gọng đen không tròng nằm trên sống mũi nhỏ xinh là một cái miệng nhỏ nhắn phủ son đỏ thẫm.
Bộ trang phục này hoàn toàn là một bộ trang phục của giáo viên chuyên nghiệp, nhưng mặc lên trên người Trương Uyển lại không hề toát ra loại khí chất nghiêm túc cứng nhắc, chỉ có loại xúc động kiều mị dụ người phạm tội.
Thấy thấy nam nhân trước mắt dùng ánh mắt sáng quắc nhìn mình chằm chằm, không ngừng làm càn đi tới đi lui, trong lòng Trương Uyển vô cùng đắc ý.
Nàng khẽ đẩy chiếc kính gọng đen trên sống mũi, ra vẻ nghiêm túc nói.
“Bạn học Thẩm, xin vui lòng trả lời câu hỏi của giáo viên.”
Nói xong thì vươn tay nắm lấy tay nắm cửa, dùng sức “phanh” một tiếng đóng cửa lại.