Phần 417: Lôi kéo quan hệ
Nếu không phải đã biết tính cách của Tôn Đức, Trương Phi Vân nhất định sẽ cho rằng gã mập mạp chết tiệt này là đang cố ý đùa giỡn mình.
Lại đợi thêm một khoảng thời gian chừng hút hết một điếu thuốc, Trương Phi Vân rốt cục nhịn không được lại cầm lấy điện thoại di động, chuẩn bị gọi điện thoại hỏi Tôn Đức xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra mà sao đến giờ vẫn chưa xuất hiện thì đột nhiên nghe có tiếng gõ cửa phòng.
“Vào đi.”
Cửa phòng bị đẩy ra, Tôn Đức vẻ mặt âm trầm đi vào, một nửa bên khuôn mặt mập mạp mơ hồ có thể thấy được dấu năm đầu ngón tay.
Thấy thế, Trương Phi Vân sửng sốt, “Tôn ca, anh đây là…”
“Thôi thôi, đừng nhắc đến chuyện đó, thật xúi quẩy, tôi là bị một ả tiện nhân quấy rầy rồi tát cho một cái.”
Nghe ông ta nói như vậy, một bụng oán khí của Trương Phi Vân nhất thời giảm đi hơn phân nửa, trong lòng âm thầm sảng khoái.
Đáng đời nhà ngươi cái gã mập mạp chết tiệt, ai biểu ngươi để cho ta chờ lâu như vậy, thật sự là gặp báo ứng mà!
Sau khi ngồi xuống, Tôn Đức trực tiếp khui nắp rượu trắng, rót cho mình một chén đầy, sau đó bưng lên.
“Xin lỗi Trương chủ quản, để cậu chờ lâu rồi.”
Nói xong, liền ngửa đầu uống sạch sẽ.
Đây là muốn làm gì vậy? Tự trừng phạt à? Hừ, coi như tên này cũng khá thức thời đấy.
Khẽ nhướng mày một cái, Trương Phi Vân cười nói.
“Tôn ca, anh ngàn vạn lần đừng gọi em như vậy, ở trước mặt anh, em chẳng qua chỉ là một hậu bối mà thôi, anh có thể gọi em là Tiểu Trương hoặc là lão đệ đều được.”
“Được được, vậy tôi sẽ gọi cậu là lão đệ.”
Sau khi cố gắng nặn ra một nụ cười khó coi, Tôn Đức đứng dậy rót cho Trương Phi Vân một ly rượu.
“Lão đệ, cậu có biết vì sao hôm nay tôi chủ động mời cậu ăn cơm hay không?”
“Tôn ca, nơi này không có người ngoài, chỉ có hai chúng ta, có chuyện gì thì anh nói thẳng ra đi, không cần khách khí với em như vậy đâu.”
Cười khổ một tiếng, Tôn Đức nâng ly rượu đưa đến bên miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mở miệng nói.
“Người xưa có câu nói như thế nào nhỉ? À, Đúng rồi, là người đi trà mát.”
“Tình cảnh sáng nay của tôi, cậu cũng đã thấy rồi đấy, trước kia, khi tôi là còn giám đốc bán hàng, bọn họ dám đối xử với tôi như vậy sao?”
“Nhưng bây giờ thật sự là hổ lạc bình dương bị chó khi dễ a! Bất quá tôi cũng phải cảm tạ lão đệ cậu, nếu không phải có cậu chủ động đứng ra nhận tôi, chỉ sợ kết quả của tôi sẽ rất khó coi.”
Nghe ông ta nói như vậy, Trương Phi Vân nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
Trách không được gã mập mạp chết tiệt này lại hảo tâm mời mình ăn cơm, thì ra hắn vì chuyện này mà cảm kích a!
Vì thế anh ta liền cười lắc lắc đầu.
“Tôn ca, anh ngàn vạn lần đừng nói như vậy, trước kia em cũng được anh chiếu cố cùng nâng đỡ không ít mà.”
“Được rồi, lão đệ, những lời khách khí kia tôi cũng không nói nữa, hôm nay hai anh em chúng ta cùng nhau hảo hảo uống một bữa đi.”
“Được, vậy chúc mừng Tôn ca một lần nữa trở lại bộ phận bán hàng, mạnh mẽ phát huy tài năng, nào, cụng ly!”
Trong lúc hai người đẩy chén đổi chén, một chai rượu trắng rất nhanh đã thấy đáy, bầu không khí cũng càng ngày càng hòa hợp vui vẻ.
Tuy rằng tửu lượng của hai người đều rất lớn, nhưng hai người là thực sự nhập tâm uống rượu, bởi vậy, chỉ mới qua ba tuần rượu cả hai đều đã có chút say rượu mông lung.
Cho dù như vậy Tôn Đức vẫn cảm thấy chưa đã ghiền, lại gọi thêm một chai rượu trắng, hai người lại bắt đầu một vòng rượu mới, vừa cụng ly liền ngửa đầu uống sạch sẽ.