Phần 414: Cái giá phải trả
“Ôi, Tôn đại tổng giám rốt cục cũng chịu tỉnh ngủ, anh để cho tôi chờ thật là khổ a.”
Nói xong, Vương Hải Phong cười quái dị, búng tàn thuốc.
“Ở trước mặt Tôn đại tổng giám, tôi cũng không dám xưng Vương tổng gì.”
Nghe hắn nói như vậy, Tôn Đức vừa mới tỉnh rượu vẻ mặt bối rối, nhìn chằm chằm hắn ước chừng ba bốn giây, lúc này mới cười khổ một tiếng.
“Vương tổng, hiện tại tôi sớm đã không phải là giám đốc gì nữa, chỉ là một tên nhân viên quèn mà thôi.”
Nói xong lại nhìn ra xung quanh, phát hiện mình đang ở khách sạn, Tôn Đức lắc lắc đầu, cố gắng hồi tưởng lại hết thảy mọi chuyện trước khi mình say rượu, nhưng có nghĩ thế nào cũng không nhớ ra nổi.
Chỉ nhớ rõ mình hình như chuẩn bị đi vệ sinh, kết quả mơ mơ màng màng đi ra khỏi quán bar, còn đụng phải một người, kết quả bị người nọ đánh một trận, sau đó cái gì cũng không nhớ rõ.
Sao bây giờ vừa tỉnh lại thì đã ở trong khách sạn, hơn nữa Vương Hải Phong còn ở đây, chuyện này cuối cùng là như thế nào? Chẳng lẽ người đánh lão tử lúc đó chính là Vương Hải Phong?!
Không đời nào! Hình như mình và Vương Hải Phong không có cừu oán gì, vì sao hắn lại động thủ đánh mình?
“Nhìn bộ dáng này của anh, hẳn là đã quên hết thảy những chuyện xảy ra trước khi say rượu rồi nhỉ? Anh đụng phải tôi, sau đó còn nôn lên người tôi.”
“Cũng may là anh gặp được tôi đây, nếu đổi lại là người khác, đã sớm đem anh đánh đến không ra hình người rồi.”
Thấy bộ dáng của Tôn Đức, liền biết tên này cái gì cũng không nhớ được, sau khi nói xong những lời này, Vương Hải Phong nhíu nhíu mày.
“Vừa rồi anh nói bây giờ anh không còn là giám đốc nữa, chỉ là nhân viên quèn, đây là chuyện gì xảy ra vậy?”
Nghe nói như vậy, Tôn Đức liên tục cười khổ, sau đó đem chân tình sự tình nói ra, đường nhiên bên trong hắn đều đã tránh nặng tìm nhẹ, đem sự tính nói ra như thể mình rất uất ức.
Trầm lặng, căn phòng đều là một mảnh trầm lặng.
Đại khái qua thời gian hút hết một điếu thuốc, Vương Hải Phong đột nhiên cười khẽ một tiếng.
“Thì ra là như thế, xem ra chuyện chức vị của anh bị thay đổi dường như cũng có chút liên hệ nhất định với tôi.”
Có một mối liên hệ nhất định? Lão tử đây còn không phải là do đặc biệt nghe theo lời ngươi, nghĩ cách đem tên tiểu tử thúi Thẩm Hạo kia đuổi ra khỏi công ty, cuối cùng mới rơi xuống tình cảnh như ngày hôm nay sao!
Không chỉ là có liên hệ, mà còn là có liên hệ lớn!
Trong lòng thầm mắng một phen, Tôn Đức cười khổ nói.
“Vương tổng, ngài không biết đâu, tên tiểu tử thúi Thẩm Hạo kia thật sự là khinh người quá đáng, hắn…”
“Được rồi, cái gì cũng đừng nói nữa, chuyện gì nên biết, chuyện gì không nên biết tôi đều biết hết cả rồi, hiện tại tôi sẽ cho anh một cơ hội, một cơ hội để anh có thể một lần nữa trở thành giám đốc bộ phận bán hàng.”
Nói xong, đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Tôn Đức, hắn liền nhếch môi cười khẽ.
“Đương nhiên, anh cũng phải trả giá.”
“Cái giá phải trả cũng không phải là lớn gì, chỉ cần anh nghĩ biện pháp đem Thẩm Hạo đuổi ra khỏi công ty.”
Nghe vậy, Tôn Đức lập tức lấy lại tinh thần.
Hiện tại đối tượng hắn muốn tìm đến gây phiền toái nhất chính là Thẩm Hạo, chỉ cần Thẩm Hạo không dễ chịu hắn liền vui vẻ.
Cho nên vừa nghe Vương Hải Phong nói như thế, ngay cả suy nghĩ ông ta cũng không cần, lập tức gật đầu giống như gà mổ thóc.