Phần 413: Lợi dụng
Vì để có được nữ nhân này, đầu tiên hắn còn chủ động ly hôn, vứt bỏ người vợ nhỏ hơn mình mười mấy tuổi cùng với hài tử mới sinh.
Nhưng kết quả lại là đem giỏ trúc múc nước, một hồi trống rỗng, ngay cả tay của Tần Phỉ Tuyết cũng chưa từng nắm được lấy một lần.
Mà thủ phạm dẫn đến tất cả những chuyện này chính là Thẩm Hạo!
“Nước… Tôi muốn uống nước…”
Ngay khi Vương Hải Phong đang nghĩ đến xuất thần, một thanh âm suy yếu mơ hồ cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Xoay người nhìn lại, hắn không khỏi nhíu mày, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia chán ghét.
“Tôn tổng giám, cuối cùng anh cũng tỉnh, sau này uống không được rượu thì ngàn vạn lần đừng uống quá nhiều, hôm nay may mắn là gặp được tôi, nếu là những người khác, nhất định sẽ đánh đập anh một trận rồi đòi bồi thường.”
Nói xong, người đã đi tới bên giường, nhưng Tôn Đức lại không nghe thấy chút nào, hai mắt buồn bã nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết, trong miệng mơ hồ lẩm bẩm muốn uống nước.
Thấy thế, Vương Hải Phong bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay định đỡ hắn từ trên giường ngồi dậy.
Nhưng tay vừa chạm vào cánh tay hắn, cả người Tôn Đức giống như là một con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức xù lông.
“Ngươi chính là một nữ nhân đê tiện, đừng đụng vào lão tử, tiện nhân. Cả tên tiểu tử thúi Thẩm Hạo kia nữa, dám ngoại tình với vợ của lão tử, hai người các ngươi đều là tiện nhân…”
“Thẩm Hạo, ngươi đặc biệt chờ đó cho lão tử, cuối cùng cũng sẽ có một ngày lão tử… đội mũ xanh cho lão tử… tiện nữ nhân…”
Tay Vương Hải Phong dừng giữa không trung, sắc mặt cổ quái nhìn Tôn Đức vẻ mặt điên khùng không ngừng nói những lời không đầu không đuôi, cuối cùng vẫn là đi lấy ly nước đặt ở tủ đầu giường cho hắn.
Vốn hắn đã định rời đi, hắn cũng không rỗi hơi đến mức ở trong khách sạn đùa giỡn điên cuồng với một tiểu nhân vật như giám đốc bộ phận bán hàng như Tôn Đức, huống chi người kia còn là một gã mập mạp thô kệch.
Bất quá giờ phút này hắn lại thay đổi chủ ý, nguyên nhân chỉ có một, bởi vì hắn nhận ra Tôn Đức cùng Thẩm Hạo có cừu oán, hơn nữa còn là cừu oán rất sâu đậm.
Điều này làm cho Vương Hải Phong cảm thấy đây chính là một cơ hội, một cơ hội có thể lợi dụng Tôn Đức đối phó Thẩm Hạo.
Chức vị của hắn tuy cao, nhưng có rất nhiều ràng buộc, một số việc không tiện trực tiếp ra mặt giải quyết, nhưng Tôn Đức thì khác, cho nên hắn cho rằng có thể lợi dụng kẻ này một chút, vì thế liền cố gắng nhẫn nại chờ Tôn Đức tỉnh rượu.
Mặt trời dần dần nghiêng về phía tây, nhiệt độ giảm dần, dòng chảy của người đi bộ trên đường phố đột nhiên cũng trở nên nhiều hơn.
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn vừa lên, đèn neon thắp sáng, đem toàn bộ thành phố h được đổ bằng thép và bê tông băng lãn trở nên rực rỡ sáng lạng.
“Ưm…”
Một tiếng rên rỉ suy yếu mang theo chút thống khổ vang lên, đem Vương Hải Phong đang ngủ mơ lập tức bừng tỉnh, giương mắt nhìn lại, Tôn Đức vốn đang nằm trên giường giống như một con lợn chết đang gian nan chống cánh tay, xoay người ngồi dậy.
Gã mập mạp chết tiệt này rốt cục cũng tỉnh lại rồi!
Thầm mắng một tiếng, Vương Hải Phong thuần thục châm một điếu thuốc, âm dương quái khí nói.
“Tôn tổng giám, mặt mũi của anh so với khối thân thể kia của anh còn lớn hơn đấy, vậy mà lại để cho tôi ngồi đây chờ anh đến chân cũng đã tê dại!”
Nghe hắn nói như vậy, Tôn Đức đầu óc mơ màng hai mắt nhập nhèm đột nhiên lắc lắc đầu, rốt cục cũng nhìn rõ được khuôn mặt đang ẩn giấu sau làn khói lượn lờ kia.
“Vương… Vương tổng?!”