Phần 406: Cứng như gậy sắt
Đối mặt với thế công mạnh mẽ như vậy của Thẩm Hạo, Tần Phỉ Vũ rất nhanh rơi đã rơi vào trong tay giặc.
Cặp chân thon dài mở càng thêm rộng, vòng eo nhỏ nhắn vô ý thức vặn vẹo theo vòng tròn, cọ xát qua lại ở bộ phận nam tính của Thẩm Hạo.
Côn thịt cứng rắn chống lại mông mật mềm mại, tự nhiên là đánh ra tia lửa hừng hực.
Rốt cục, khi hai người đều cảm thấy sắp không thở nổi, lúc này mới lưu luyến buông miệng ra.
Chỉ thấy cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của Tần Phỉ Vũ vẫn còn đang treo một sợi tơ bạc trong suốt, một đôi mắt hạnh quyến rũ kia sớm đã xuân thủy mãnh liệt, sóng nhiệt nồng đậm.
Cổ áo rộng mở vốn đã khó có thể che khuất xương quai xanh tinh xảo, lại bởi vì bị bàn tay to của Thẩm Hạo tác quái làm cho càng thêm rộng mở, lộ ra một mảng lớn da thịt hoa trắng, mơ hồ có thể thấy được một khe rãnh thâm sâu giữa hai ngọn núi trắng nõn.
“Em hôn chị đến sắp đ hít thở không thông rồi, thiếu chút nữa liền thở không nổi nữa đấy.”
Tần Phỉ Vũ hờn dỗi một tiếng, bàn tay nhỏ bé đắp lên bộ phận nam tính của Thẩm Hạo siết chặt một cái, đồng thời còn nở một nụ cười quyến rũ.
“Ái chà chà, thứ này sao cứng giống như gậy sắt vậy nè.”
Nghe nói như thế, Thẩm Hạo đắc ý cười…
“Đó là tự nhiên, bảo bối của em chính là loại có chất lượng tốt nhất.”
Nói xong, bàn tay to một mực bơi giữa hai chân nàng đột nhiên hướng lên trên dò xét, thoáng cái đắp lên nơi mềm mại giữa hai chân, ngón tay dùng sức ấn vài cái.
“Ừm… tiểu tử thối, đúng vậy, cứ như vậy… dùng sức chơi chị, một chút cũng không đau lòng người ta chút nào.”
Nũng nịu thở dốc một tiếng, Tần Phỉ Vũ cố ý đem hai chân đẹp của mình kẹp lại, ngăn cản không cho bàn tay hư hỏng của Thẩm Hạo tác quái.
Nhận thấy phản ứng của nàng, Thẩm Hạo cười hắc hắc một tiếng, ngón tay linh hoạt nhảy lên, gảy gảy lên hạt đậu nhỏ giống như đang chơi đàn dương cầm.
Đồng thời cười hắc hắc nói.
“Chị Phỉ, đã là lúc nào rồi mà còn không mau mở cửa đón em đi vào?”
Nói xong, lại dùng sức ấn vài cái, chọc cho Tần Phỉ Vũ yêu kiều thở hổn hển liên tục, phía dưới càng là ngứa ngáy đến lợi hại, mơ hồ còn có một dòng nước ấm dinh dính chậm rãi chảy ra.
Lúc này, Thẩm Hạo đột nhiên rút tay ra, đem hai ngón tay đặt ở chóp mũi dùng sức ngửi ngửi, sau đó cười hắc hắc hai tiếng.
“Chị Phỉ, mùi vị phía dưới chị cũng rất dễ ngửi nha.”
“Hơn nữa, làm sao em lại có cảm giác vớ của chị Phỉ hình như cũng ướt hết cả rồi, nhanh chóng mở ra cho em xem một chút, không phải là đi tiểu rồi hay không?”
Nói xong, không đợi Tần Phỉ Vũ có phản ứng, Thẩm Hạo đã vươn tay bắt lấy hai chân đẹp của nàng, dùng sức bẻ sang hai bên trái phải, đồng thời khom lưng cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy ở giữa vớ lụa màu da cố một khoảng màu sắc hơi đậm hơn chỗ khác, phảng phất như bị nước thấm ướt qua.
Mũi thoáng dùng sức hít một cái, một cỗ mùi vị hơi chói mũi nhào tới trước mặt, nhưng khi ngửi vào lại có một cỗ hương vị câu hồn khó nói nên lời.
Trong lúc nhất thời, Thẩm Hạo chỉ cảm thấy phía dưới đã bành trướng đến cực điểm, thậm chí còn mơ hồ có chút đau đớn.
“Chị Phỉ, mau mau đứng lên, dựa lên lấy cây cột kia!”
Dục hỏa vốn đã bốc ca, trong nháy mắt đã thiêu đốt toàn thân, làm cho Thẩm Hạo không thể nhẫn nại khắc chế nữa, dùng ngữ khí hạ mệnh lệnh nói ra lời này, sau đó ôm Tần Phỉ Vũ cả người đã mềm nhũn, đứng dậy đi tới trước một cây cột ở hành lang dài.