Phần 401: An ủi
Tần Phỉ Vũ rời khỏi quán cà phê cũng không trở lại nhà Tần Phỉ Tuyết, mà là đi lại không mục đích trên đường cái.
Vừa rồi nàng chảy nước mắt, cũng không phải là vì đau lòng, mà là tức giận cùng nghẹn khuất.
Nàng không bao giờ nghĩ rằng Tôn Đức sẽ nói ra những lời như vậy ở nơi công cộng, lại còn đánh nàng.
Giờ khắc này, nàng rất cần được người khác quan tâm hỏi thăm, chỉ thoáng nghĩ một chút, trong đầu liền hiện ra một bóng dáng cao ngất.
Vì thế liền lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại đã ghi nhớ thật sâu trong lòng.
“Tiểu Hạo, em có thời gian không? Phải, bây giờ chị đang ở gần công ty em, ok, chị sẽ chờ em.”
Khi nhìn thấy Tần Phỉ Vũ, trong lòng Thẩm Hạo không khỏi đau xót, bước nhanh về phía trước, ôm lấy nàng vào trong lòng mình, nhìn đôi mắt sưng đỏ còn đang khóc của nàng, cúi đầu khẽ hôn lên trên.
Cảm thụ được đôi môi nóng bỏng cọ xát qua lại mí mắt mình, thân thể mềm mại của Tần Phỉ Vũ nhẹ nhàng run lên, ôm chặt lấy hắn, tham lam hít thở mùi hương cơ thể khiến nàng quyến luyến.
“Chị Phỉ, nói cho em biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao chị lại khóc thành như thế này?”
Nhẹ nhàng đẩy Tần Phỉ Vũ ra, hai tay thuận thế đặt lên bờ vai thơm bóng loáng của nàng, Thẩm Hạo ân cần hỏi.
Nghe hắn nói như vậy, Tần Phỉ Vũ lắc đầu.
“Không có gì, đều đã qua rồi, chị không muốn nhắc đến nữa.”
Hơi sửng sốt, Thẩm Hạo lập tức hiểu được, khẳng định lại là nàng đã gặp gã mập chết tiệt Tôn Đức kia, bằng không chị Phỉ cũng không có khả năng khóc thành như vậy.
Vì thế hắn oán hận nói.
“Chị Phỉ, chỉ cần một câu nói của chị, em sẽ giúp chị đem ngụm ác khí này xả ra!”
Nói xong, xoay người liền chuẩn bị trở về công ty tìm Tôn Đức gây phiền toái, nhưng lại bị Tần Phỉ Vũ ôm lấy.
“Không cần, Tiểu Hạo, chị biết tâm ý của em, nhưng thật sự không cần thiết.”
“Bởi vì ngày mai chị sẽ ly dị anh ta, chị đã đưa cho anh ta một bản thỏa thuận ly hôn rồi, đến đây mọi chuyện xem như kết thúc hết rồi.”
Nghe nói như vậy, Thẩm Hạo sửng sốt, lập tức mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại làm bộ phẫn nộ bất bình.
“Thật sự là tiện nghi cho lão tiểu tử này, bất quá sau khi hai người ly hôn, nếu hắn dám đến tìm chị, xem em có đánh gãy cái chân chó kia của hắn hay không?”
Nói xong, Thẩm Hạo cố ý làm ra biểu tình hung ác.
Thấy thế, Tần Phỉ Vũ nhất thời bật cười:
“Được rồi, chị cũng không tức giận nữa, em còn giận cái gì nữa.”
“Không cần nhắc tới anh ta, tâm tình chị hiện tại tốt rồi, em có thể cùng chị đi dạo phố hay không?”
Mỹ nữ có hẹn, có thể cự tuyệt sao? Tất nhiên là không.
Thẩm Hạo ngay cả suy nghĩ cũng không cần, lập tức gật đầu đáp ứng.
Vì thế hai người tay trong tay, giống như đôi tình nhân nhỏ đi dạo trên đường cái.
Một đường đi tới, tự nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt hâm mộ ghen tị hận của nam nhân, đối với những thứ này Thẩm Hạo đã sớm thành thói quen, thậm chí cũng đã chết lặng.
Bởi vì nữ nhân bên cạnh hắn không có một người nào không phải thiên kiều bách mị, xinh đẹp mê người, càng là mỗi người đều có đặc điểm nổi bật riêng.
Lúc này, một tên đàn ông đi tới trước mặt không cẩn thận đụng phải Tần Phỉ Vũ một cái, khiến cho nàng không khỏi dựa vào trong ngực Thẩm Hạo, bộ ngực mềm mại cũng nhất thời đè lên cánh tay Thẩm Hạo.
Nương theo xúc cảm mềm mại truyền đến cùng một trận hương thơm thân thể quen thuộc mê người, Thẩm Hạo không khỏi trong lòng run lên một cái, bàn tay to nhanh chóng nắm lấy một bên ngực của nàng.