Phần 397: Âm hồn bất tán
Ngay khi Thẩm Hạo đang suy nghĩ lung tung, Trần Lam Vận thấy hắn vẫn chậm chạp không có động tác, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm danh thiếp trong tay mình, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi đỏ lên, ánh mắt cũng trở nên có chút ấm áp.
“Tấm danh thiếp này là tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu.”
Nói xong, cũng không đợi Thẩm Hạo trả lời, trực tiếp đem danh thiếp ném lên người hắn, sau đó bước nhanh đẩy cửa rời đi.
Theo một tiếng “Phanh”, Thẩm Hạo lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nhìn cánh cửa phòng đã đóng chặt, sắc mặt cổ quái, nhếch miệng cười cười.
Sau đó cầm lấy danh thiếp nhỏ xinh tinh xảo, đặt ở chóp mũi hít sâu một hơi, hai mắt cũng không khỏi híp lại.
“Thật sự là đặc biệt thơm, còn nóng hổi.”
Tuy rằng không rõ vì sao Trần Lam Vận lại “đặc biệt” chiếu cố hắn như thế, nhưng có một mỹ phụ lãnh diễm có bối cảnh thâm hậu như vậy làm chỗ dựa, Thẩm Hạo không khỏi có chút vui sướng.
Bởi vì về sau hắn sẽ không sợ Vương Hải Phong lại tìm đến hắn gây phiền toái nữa, nếu có việc, cứ trực tiếp xin giúp đỡ từ Trần Lam Vận là được rồi.
Thẩm Hạo tin tưởng, mặc kệ Vương Hải Phong có kiêu ngạo đến thế nào, ở trước mặt Trần Lam Vận vẫn là tuyệt đối không dám làm càn.
Sau khi mang giày xong, Thẩm Hạo lại mạnh mẽ dựng Trần Tư Tư đứng lên khỏi ghế sa lon, dìu nàng rời khỏi hộp đêm Điệp Luyến.
Trong toàn bộ lúc này, Thẩm Hạo đều không gặp được Trần Lam Vận, giống như nữ nhân này đang cố ý trốn tránh hắn vậy.
Màn đêm tối tăm được mặt trời mọc đuổi sạch, thành phố vừa mới yên lặng lại một lần nữa trở nên ồn ào.
Đón lấy ánh mặt trời chói chang, Thẩm Hạo đội một đầu đầy băng gạc đi tới công ty.
Nhưng vừa mới đi tới cửa, sau lưng đột nhiên vang lên một đạo âm dương quái khí ẩn chứa tiếng cười châm chọc nồng đậm.
“Wpw, đây không phải là giám đốc Thẩm phong quang vô hạn sao, sao thế này, bị người ta đánh à? Có nặng lắm không? Anh có tiền để khám bệnh không? Nếu không có tiền để nằm viện, tôi có thể cho anh mượn một ít.”
Thẩm Hạo nhướng mày, chậm rãi xoay người, đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét.
Gã mập mạp chết tiệt này, thật sự là âm hồn bất tán, chỗ nào cũng có hắn!
Người nói chuyện không ai khác mà chính là Tôn Đức, từ lần trước bị Thẩm Hạo đả thương phải nhập viện, hai người bọn họ đã không gặp mặt nữa.
Tuy rằng bị điều rời khỏi bộ phận bán hàng, nhưng Tôn Đức vẫn có người ủng hộ như trước, biết được Thẩm Hạo ở phòng bán hàng sống như cá gặp nước, xuân phong đắc ý, hắn liền hận đến nghiến răng ken két.
Thế nhưng đến giờ vẫn không có cơ hội chèn ép, hôm nay thật vất vả mới gặp được, xa xa liền nhìn thấy Thẩm Hạo đầu quấn đầy băng gạc, liền cảm thấy đây là một cơ hội, một cơ hội có thể làm cho hắn hảo hảo trút một ngụm ác khí, vì thế liền có một màn vừa rồi.
Cười lạnh một tiếng, Thẩm Hạo nhếch miệng, đồng dạng dùng ngữ điệu âm dương quái khí, nói:
“Yo, đây không phải là giám đốc Tôn trước kia phong quang vô hạn sao?”
“Đã lâu lắm rồi tôi không gặp anh, sao nhỉ, nghe nói anh sắp ly hôn? Chuyện này thật sự là đủ xui xẻo nha, sự nghiệp không thuận lợi, ngay cả hôn nhân cũng sụp đổ theo, thật sự là nhà dột lại liên tục gặp trời mưa, bất quá tôi lại là loại người thấy người gặp chuyện tinh thần liền sảng khoái a!”
Nói xong, còn cười vô cùng đắc ý.
“Đúng rồi, bây giờ anh chẳng qua chỉ là một nhân viên nho nhỏ, nhìn thấy tôi nên chào hỏi, hiểu chưa?”
Nghe hắn nói như vậy, khóe miệng Tôn Đức tức giật giật, kéo theo vẻ mặt mập mạp run lên, nổi lên một trận sóng thịt khiến người ta ghê tởm.
Hắn hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình phục tâm tình, hung tợn nói.
“Tiểu tử, ngươi đừng quá đắc ý, coi chừng một ngày nào đó lại bị người ta xử lý!”