Phần 395: Sợ tôi nhìn thấy thân thể cậu?
Tục ngữ nói rất hay, tích thủy chi ân khi dũng tuyền tương báo*, chứ đừng nói là ân cứu mạng.
*Ý của câu này có nghĩa là, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.
Biết được là Trần Lam Vận cứu mình, Thẩm Hạo vội vàng cảm ơn.
“Đêm nay thật sự là làm phiền chị Trần rồi, nếu không có chị, tôi phỏng chừng hiện tại còn đang nằm ở bệnh viện chưa tỉnh lại.”
Nghe hắn nói như vậy, Trần Lam Vận nhướng mày.
“Chỉ là chuyện giơ tay nhấc chân mà thôi, đừng khách khí, huống chi hai người là đến địa bàn của tôi tiêu xài, xảy ra chuyện, tôi đương nhiên phải chịu trách nhiệm.”
Nói xong, nàng ngồi xuống chiếc ghế sa lon bên cạnh, thuận tay cầm lấy một điếu thuốc trên bàn trà.
“Hút không?”
“Cảm ơn chị Trần, tôi không biết hút thuốc.”
Nhất thời, sắc mặt Trần Lam Vận trở nên cổ quái, sau đó nhếch môi cười.
“Không biết hút thuốc là chuyện tốt, hiện giờ trong xã hội này, nam nhân bằng tuổi cậu cũng không có mấy người không hút thuốc, cậu, rất đặc biệt.”
Nghe nói như vậy, Thẩm Hạo cười gượng hai tiếng.
“Cái kia cái gì, chị Trần, chị có bộ quần áo nam nhân nào ở đây không?”
“Đã chuẩn bị sẵn sàng cho cậu.”
Cười khẽ một tiếng, Trần Lam Vận phun ra một vòng khói xinh đẹp, vỗ vỗ tay.
Một giây sau, cửa phòng bị người đẩy ra, một nhân viên phục vụ hai tay cầm quần áo đã được gấp lại chỉnh tề, cung kính đi tới trước mặt Trần Lam Vận.
“Chị Trần, quần áo dựa theo kích thước chị nói, bọn em đã mua xong rồi.”
Nghe nói như vậy, Thẩm Hạo có chút ngượng ngùng cười cười:
“Chị Trần, thật sự là quá phiền toái chị rồi, cái này, thật là ngượng ngùng a, còn phải để cho chị…”
“Được rồi, tiểu tử, là tôi thấy cậu có nhãn duyên, đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng thay quần áo đi.”
Không đợi Thẩm Hạo nói xong, Trần Lam Vận đã lập tức lên tiếng cắt ngang, sau đó phất phất tay, nhân viên phục vụ buông quần áo xuống, cung kính lui ra ngoài, thuận thế đóng cửa phòng lại.
Thấy thế, Thẩm Hạo sửng sốt.
Người phụ nữ này muốn làm gì đây? Chẳng lẽ muốn xem mình thay quần áo sao?!
Trong lúc nhất thời, Thẩm Hạo có chút không được tự nhiên, chậm chạp không có động tác gì cả.
Hắn cũng không phải là nam nhân da mặt mỏng, ngược lại là da mặt siêu dày, nhưng quan hệ giữa hắn cùng Trần Lam Vận chẳng qua chỉ có duyên gặp mặt vài lần mà thôi, hơn nữa, cộng cả lần này thì hai người tổng cộng cũng chỉ gặp qua hai lần, hơn nữa còn không có gì đáng nói.
Bây giờ muốn hắn ở trước mặt bạn gái mình, thay quần áo trước mặt một người phụ nữ khác, thật đúng là có chút không làm được, tuy rằng Trần Tư Tư vẫn đang mê man như trước.
… Bạn đang đọc truyện Giáo viên Yoga dâm đãng tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2023/01/truyen-sex-giao-vien-yoga-dam-dang.html
“Như thế nào, sợ tôi nhìn thấy thân thể của cậu?”
Hút sâu một hơi thuốc, đôi môi đỏ mọng của Trần Lam Vận hơi mở ra, để cho sương khói tràn ngập mùi nicotin lan tràn trong khoang miệng vài giây, lúc này mới nặng nề phun ra.
Mây khói lượn lờ, che khuất gương mặt xinh đẹp của nàng khiến Thẩm Hạo không cách nào nhìn rõ biểu tình của nàng lúc này.
“Nam nhân mà bà chị đây đã gặp qua, so với nữ nhân mà cậu từng nhìn thấy còn nhiều hơn không biết bao nhiêu, hơn nữa, quần áo trên người cậu vẫn là chị đây cởi ra, thuận đường còn đem vết máu trên người cậu lau sạch sẽ đấy.”
Nghe nàng nói như vậy, Thẩm Hạo sửng sốt, chỉ đành cười gượng hai tiếng, đem quần áo kéo xuống dưới chăn mò mẫm mặc xong.