Phần 386: Oan gia ngõ hẹp
Nghe nàng nói như vậy, lại nhìn bạn gái kiều diễm mỹ lệ, phong tư trêu người, Thẩm Hạo cố nén xúc động, cười hắc hắc nói.
“Làm sao lại có người phát hiện được, đèn ở trong này tối mù như thế, không…”
Đột nhiên, thanh âm đột nhiên dừng lại.
Một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Thẩm Hạo, làm cho vẻ mặt hắn nổi lên một biểu tình ngoài ý muốn.
Làm sao có thể là hắn, đây thật đúng là oan gia ngõ hẹp a!
Mà ngay khi Thẩm Hạo nhìn chăm chú nhìn bóng lưng này, chủ nhân của bóng lưng tựa hồ cũng nhận ra, đột nhiên xoay người nhìn lại.
Là mày, thằng chó chết, hôm nay cuối cùng mày cũng rơi vào trong tay lão tử!
Người này không phải ai khác mà chính là Vương Hải Phong có mâu thuẫn rất lớn với Thẩm Hạo.
Tiếng nhạc ồn ào huyên náo, đèn neon đầy màu sắc, làm cho bầu không khí cũng trở nên nóng bỏng hơn.
Thẩm Hạo và Vương Hải Phong cứ như vậy mắt to trợn mắt nhỏ nhìn đối phương, ước chừng hai ba giây trôi qua, Vương Hải Phong đột nhiên vươn ngón tay cái, sau đó chỉ xuống đất.
Đối mặt với sự khiêu khích của Vương Hải Phong, Thẩm Hạo nhướng mày, vừa chuẩn bị đáp trả, chỉ thấy lão tiểu tử này há miệng không tiếng động nói một câu.
Tuy rằng nghe không thấy, nhưng bằng vào khẩu hình và động tác của hắn, Thẩm Hạo liền biết đêm nay nhất định không bình yên.
Bởi vì câu mà Vương Hải Phong nói ra chính là “Tiểu tử thúi, đêm nay mày chết chắc rồi!”
Thẩm Hạo há miệng, im lặng mắng một câu tục tĩu, sau đó kéo tay Trần Tư Tư, định rời đi.
Nhưng Trần Tư Tư đã uống quá nhiều, cả người say mềm như một vũng bùn, nằm liệt ở trong lòng hắn, căn bản không có bất kỳ phản ứng gì.
Thấy thế, Thẩm Hạo vô cùng bất đắc dĩ, liền chuẩn bị ôm nàng lên rời đi.
Bởi vì hắn biết Vương Hải Phong khẳng định không có khả năng chỉ đi một mình tới nơi này tiêu khiển, tuyệt đối có không ít hồ bằng cẩu hữu.
Hắn quả thật không sợ Vương Hải Phong, nhưng có một câu nói rất hay, song quyền khó nan tứ thủ.
Nếu Vương Hải Phong kêu đến một đám người rồi đồng loạt xông lên, đêm nay phỏng chừng hắn sẽ phải vào bệnh viện.
Tôn trọng đạo lý hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, Thẩm Hạo ôm Trần Tư Tư lại, khẽ nói:
“Bảo bối, chúng ta về nhà thôi.”
“Không, em không muốn về, em muốn tiếp tục uống, em vẫn có thể uống.”
Mùi rượu nồng đậm xen lẫn hô hấp nóng ẩm, phun lên mặt Thẩm Hạo, làm cho hắn không khỏi cười khổ một tiếng.
Bà cô nhỏ của tôi ơi, đã khi nào rồi mà còn đòi uống rượu, nếu bây giờ còn không đi, đêm nay chắc chắn sẽ bị đánh một trận nhừ xương!
Bất đắc dĩ thở dài, Thẩm Hạo đẩy Trần Tư Tư ra khỏi ngực hắn, khuyên nhủ:
“Bảo bối, chúng ta về nhà rồi uống tiếp có được không? Nơi này quá ồn ào.”
“Không, người ta mới không cần cùng anh về nhà uống, nếu về nhà anh đem em chuốc say, lúc đó liền muốn làm chuyện xấu, anh đừng tưởng rằng em uống say thì cái gì cũng không biết.”
Líu ríu nói xong lời này, Trần Tư Tư lại mở thêm một chai bia, uống ừng ực.
Thấy thế, đầu Thẩm Hạo liền trướng to thêm một vòng, đau đầu không thôi.
Hắn rất rõ ràng, kế tiếp Vương Hải Phong khẳng định sẽ tìm đến đây gây phiền toái, nếu như còn không đi sẽ không kịp nữa!
Nhưng ngay khi Thẩm Hạo định đem Trần Tư Tư cưỡng ép rời đi, lại phát hiện Vương Hải Phong nói mấy câu với một thanh niên nhuộm tóc vàng, mặc áo sơ mi hoa hòe.
Thông qua khẩu hình của Vương Hải Phong, Thẩm Hạo đại khái phán đoán ra hắn nói ra cái gì, trong lòng không khỏi căng thẳng.