Phần 351: Phỉ Vũ khuyên bảo
“Tư Tư, dì út cũng không muốn nói thêm gì, dì cũng chỉ nói cho con biết rằng, Tiểu Hạo, cậu ta hẳn không phải là người như vậy đâu, dì cảm thấy, đây tuyệt đối là con hiểu lầm rồi.”
“Nếu Tiểu Hạo có quan hệ bất chính với Sở Uyển Ngôn, làm sao có thể dễ dàng để lộ rồi bị con phát hiện như thế?”
“Hơn nữa, con và Tiểu Hạo đều đã đi đến bước đàm hôn luận gả, nhà cửa cũng đã mua xong, cũng đã hoàn tất trang trí, nếu Tiểu Hạo thật sự có hai lòng, làm sao có thể làm như vậy?”
Nói xong, thấy Trần Tư Tư vẫn dùng chăn che đầu nằm trên giường không nói một tiếng, Tần Phỉ Vũ khẽ nhíu mày.
Nha đầu này, thật sự là quá bướng bỉnh mà!
Bất đắc dĩ lắc đầu, Tần Phỉ Vũ đi tới bên giường, ngồi xuống, nắm lấy chăn, dùng sức kéo xuống.
Kết quả Trần Tư Tư trốn trong chăn lại gắt gao nắm chặt lấy chăn, hai người trong lúc nhất thời rơi vào thế giằng co không dứt.
Thấy cứ lôi kéo giằng co như vậy cũng không được gì, Tần Phỉ Vũ liền buông tha, ngữ trọng tâm trường nói…
“Tư Tư, dì út biết vô luận dì út nói cái gì, con vẫn sẽ tức giận như cũ.”
“Cho nên dì út sẽ không khuyên con không nên nháo mâu thuẫn cùng Tiểu Hạo, chỉ là muốn con đi ra ăn cơm, như vậy con mới có khí lực để có thể tiếp tục tức giận, dù sao thân thể cũng là của mình, để mặc mình đói cũng chỉ có thể tự mình đau lòng.”
“Về phần mâu thuẫn giữa con và Tiểu Hạo, dì út cảm giác trong đó nhất định có hiểu lầm gì đó, chờ đến khi con tức giận không sai biệt lắm, lại gọi Tiểu Hạo hẹn đến nhà, hai người gặp mặt hảo hảo nói chuyện một chút, đem mọi thứ giải thích rõ ràng không phải là xong rồi sao.”
Nói như vậy xong, Tần Phỉ Tuyết túm chăn lắc lắc, “Tư Tư, cho dì út chút mặt mũi đi mà, mau mau rời giường ăn cơm, bằng không, mẹ con sẽ tức giận, dì út cũng sẽ tức giận theo, Tư Tư vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, nhưng ngàn vạn lần đừng để dì út thất vọng a!”
Nghe nàng nói như vậy, Trần Tư Tư trốn trong chăn đã có chút dao động.
Kỳ thật từ sau khi Thẩm Hạo gửi kia tin nhắn tới, oán khí của nàng đối với Thẩm Hạo đã tiêu tan đi một chút.
Hiện tại lại nghe dì út của mình nói một trận như vậy, trên mặt không khỏi có chút không nhịn được.
Phải, tại sao mình phải gây khó dễ cho chính bản thân mình chứ?
Hiện tại mình tức giận không ăn cơm, thế nhưng tên Thẩm Hạo kia không chừng lại đang sống tiêu dao tự tại cỡ nào.
Không, mình phải sống tốt hơn hắn!
Vì thế nàng lập tức xốc chăn lên, xoay người ngồi dậy, giả vờ tức giận nói…
“Dì út, đây là con nể tình dì và mẹ con, cũng không phải là con hết giận hắn.”
“Còn nữa, từ nay về sau dì và mẹ con đều không được nhắc tới tên hắn trước mặt con, vừa nghe đến tên hắn, con liền không có khẩu vị.”
Nhìn Trần Tư Tư rầu rĩ không vui, Tần Phỉ Vũ cười khẽ một tiếng, “Được được được, đều nghe lời con, bà cô của tôi ơi, mau đi ăn cơm đi.”
Ngày hôm sau Trần Tư Tư tan tầm về nhà, thế nhưng thái độ lại có chút khác thường, còn chủ động xuống bếp hỗ trợ nấu cơm.
Trong bữa ăn càng là nói cười không ngừng, tựa hồ đã quên hết tất cả những chuyện không vui.
Điều này làm cho Tần Phỉ Tuyết cảm thấy rất kỳ quái, hai chị em bóng gió hỏi thăm một hồi, mới biết được chuyện phiền toái trong công việc của Trần Tư Tư đã được giải quyết.
Chớp mắt, ba ngày trôi qua.
Dưới sự dẫn dắt của hai chị em Tần Phỉ Tuyết và Tần Phỉ Vũ, oán khí của Trần Tư Tư đối với Thẩm Hạo dần dần giảm bớt, nhưng vẫn tức giận như trước.
Mà hai chữ “Thẩm Hạo” đã trở thành điều cấm kỵ.
Chỉ cần Trần Tư Tư ở nhà, hai chị em Tần Phỉ Tuyết chưa bao giờ nhắc tới Thẩm Hạo trước mặt nàng.