Phần 348: Hỏi thăm
Kỳ thật Sở Uyển Ngôn không rõ, Sở Chấn sở dĩ lộ ra biểu tình như vậy, là bởi vì Thẩm Hạo thế nhưng lại có bạn gái.
Bởi vì ở trong lòng, Sở Chấn đã có ý tác hợp Sở Uyển Ngôn cùng Thẩm Hạo.
Chính vì vậy, mới để Sở Uyển Ngôn mời Thẩm Hạo đến nhà làm khách, mục đích chủ yếu chính là muốn nói bóng nói gió, tìm hiểu xem quan hệ của Thẩm Hạo cùng bạn gái rốt cuộc đã đến trình độ nào.
Đương nhiên, những chuyện này, Sở Uyển Ngôn căn bản cũng không biết.
Lần thứ hai bước vào trang viên xa hoa của Sở Chấn, Thẩm Hạo không khỏi âm thầm phỏng đoán, lần này Sở Chấn lại muốn nói gì với hắn.
Dù sao lần trước Sở Chấn cũng đã hỏi hắn kế hoạch cùng với ý nghĩ tương lai, cũng đã trả lời xong thỏa đáng.
Như vậy, lần này mình đã thăng chức cấp, lại phải nói cái gì với hắn đây?
Mang theo loại ý nghĩ này, Thẩm Hạo đi theo phía sau Sở Uyển Ngôn, đi vào phòng khách tráng lệ.
“Lão đệ, bên này, mau đến ngồi, anh đã pha trà xong rồi.”
Thanh âm sảng khoái vang lên, Thẩm Hạo vội vàng bước nhanh đi tới, đồng thời cười nói…
“Anh Sở, anh quá khách khí rồi, em cũng không phải là nhân vật trọng yếu gì, còn phiền anh tự mình pha trà chiêu đãi.”
Nghe hắn nói như vậy, Sở Chấn cười khẽ một tiếng…
“Lão đệ, lời này của cậu cũng không đúng rồi, cậu chính là ân nhân cứu mạng của lão ca, so với những nhân vật quan trọng cấp còn quan trọng hơn.”
Nói xong, hắn nhìn Sở Uyển Ngôn một cái…
“Tiểu Ngôn, nóng sắp hỏng rồi chứ gì? Lên lầu tắm đi.”
Sở Uyển Ngôn có chút sửng sốt, cuối cùng cũng chỉ có thể bĩu môi, một câu cũng không nói, trực tiếp lên lầu hai.
Bởi vì nàng biết cha mình có chuyện muốn nói với Thẩm Hạo, hơn nữa lời này là chuyện nàng không nên nghe.
Chờ đến khi Sở Uyển Ngôn rời đi, Sở Chấn làm một cái thủ thế mời, “Ngồi đi lão đệ, cứ xem nơi này như là nhà mình, ngàn vạn lần đừng khách khí.”
Thẩm Hạo có chút thụ sủng nhược kinh ngồi xuống, bưng một chén trà nóng đưa đến bên miệng, lại ngừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng Sở Chấn.
“Anh Sở, có chuyện gì muốn hỏi, anh cứ nói thẳng, chỉ cần là chuyện em có thể trả lời, tuyệt đối không giấu diếm.”
Sở Chấn tươi cười, không dấu vết gật đầu.
Thật là một cậu bé thông minh!
Vì thế hắn cũng không quanh co lòng vòng, cười nói…
“Lão đệ, cậu như thế cũng quá không có phúc hậu đi?”
Nghe hắn nói như vậy, Thẩm Hạo nhất thời sửng sốt.
Không có phúc hậu? Ý hắn là sao? Mình có làm gì sai không?
Mang theo nghi hoặc, Thẩm Hạo cười khổ một tiếng,”Anh Sở, lời này của anh làm em thật sự hồ đồ a, căn bản cũng không rõ là có ý gì.”
“Lão đệ, cái này không phải sao? Sao cậu có bạn gái mà không nói với lão ca đây một tiếng vậy chứ?”
Sở Chấn bưng chén trà đưa đến bên miệng, nhẹ nhàng thổi một hơi, tựa tiếu phi tiếu nhìn Thẩm Hạo, “Lần này lão đệ cũng nên hiểu rồi chứ?”
Thì ra là việc này a, ta lau, dọa lão tử giật nảy mình, còn tưởng rằng là đại sự gì đây!
Lặng lẽ oán thầm một phen, Thẩm Hạo cười nói…
“Anh Sở, không phải là em không muốn nói cho anh biết, mà là em cho rằng đây không phải là đại sự gì, hoàn toàn không cần…”
“Y da, cái gì gọi là hoàn toàn không cần thiết? Em nghĩ chuyện này là chuyện nhỏ sao?”
Không đợi Thẩm Hạo nói xong, Sở Chấn lập tức lên tiếng cắt đứt, sau đó thu lại vẻ tươi cười trên mặt, ngữ trọng tâm trường nói…
“Tiểu Hạo, lão ca thật sự xem cậu như vãn bối của mình.”
“Bạn gái này có liên quan đến đại sự chung thân trong tương lai, không thể qua loa được, hôm nào có thời gian cậu dẫn đến cô ấy đến cho lão ca xem, để lão ca giúp ngươi một cửa ải.”