Phần 336: Một phen hú hồn
Nhưng hắn nào biết Vương Thiến Thiến sở dĩ chỉ từ chối nửa chừng rồi liền đáp ứng, một nửa nguyên nhân là bị thế công bằng lời ngon tiếng ngọt của hắn đả động, một nửa nguyên nhân khác là trong lòng có thẹn, làm như vậy coi như là bù đắp cho hắn.
Theo hai mảnh tuyết trắng nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống, Thẩm Hạo thoải mái đến đầu mày run rẩy, tuy rằng không có thật sự bắn tới thống khoái sảng khoái, nhưng lại có một phen cảm thụ khác.
Nhiệt độ ấm áp trên ngực vừa vặn, gậy thịt được ma sát giữa hai khối mềm mại mượt mà liên tục như vậy khiến hô hấp của hắn dần dần nặng nề, nhịn không được nhún nhún thắt lưng, phối hợp với sự vuốt ve của Vương Thiến Thiến.
Nhìn vật nam tính kích thước kinh người nóng rực, ở trong khe ngực của mình ra ra vào vào, mỗi một lần xuất hiện đều có một cỗ khí tức nội tiết tố hùng mãnh chui vào lỗ mũi, hun đến Vương Thiến Thiến không khỏi ý loạn tình mê.
Trong đầu theo bản năng ảo tưởng bộ vị nóng rực này tiến vào thân thể của mình, cái loại cảm giác tê dại thực cốt này, làm cho tốc độ lên xuống của nàng càng ngày càng nhanh. Thời gian lặng lẽ không một tiếng động trôi đi, trong lúc không để ý, hơn mười phút đã trôi qua.
Hơi thở của Vương Thiến Thiến càng ngày càng nặng nề, mỗi lần phun vào bộ vị nóng rực của Thẩm Hạo, đều làm cho khoái cảm của hắn dần dần trở nên mãnh liệt hơn.
Ngay khi Vương Thiến Thiến cảm giác hai tay có chút chua xót, muốn dừng lại, Thẩm Hạo đột nhiên mở mắt, ngồi thẳng người,”Nhanh hơn một chút, anh sắp bắn ra rồi!”
Nghe hắn nói như vậy, hai tay đang nắm lấy hai mảnh mềm mại của Vương Thiến Thiến, từ bên ngoài hướng vào trong một đẩy một cái, đem lửa nóng chôn sâu vào trong đó, rất nhanh từ trên xuống dưới vuốt ve.
Nhưng đúng lúc này, tiếng chuông cửa chói tai lại đột nhiên vang lên, làm cho hai người đang trong thời khắc ý loạn tình mê hoảng sợ. Động tác của Vương Thiến Thiến lập tức ngừng lại, vẻ mặt lo lắng nhìn Thẩm Hạo, ánh mắt vô cùng bối rối.
“Làm sao bây giờ?! Ai đến vậy?!”
Vương Thiến Thiến hạ thấp giọng hỏi, Thẩm Hạo lắc đầu, đồng dạng nhỏ giọng nói, “Không biết, hay là em trốn đi trước.”
“Trốn ở đâu?!”
Con ngươi Thẩm Hạo vừa đảo, lập tức chỉ chỉ vào phòng ngủ,”Bên trong có tủ quần áo, em trốn vào trước, ngàn vạn lần đừng lên tiếng!”
“Chuyện này còn cần anh nói sao!”
Lườm Thẩm Hạo một cái, Vương Thiến Thiến lập tức đứng dậy chạy về phía phòng ngủ, đồng thời cũng mặc lại quần áo xong, trốn vào tủ quần áo.
Thấy thế, Thẩm Hạo vội vàng nhấc quần lên, đem chỗ dưới háng đang dựng thẳng kia mạnh mẽ cất đi, sau đó chống nạng, đi về phía cửa, trong lòng muốn có bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu khó chịu.
Mẹ nó, sắp phóng thích ra, lại bị cứng rắn cắt đứt, có thể không khó chịu sao?
Dùng vẻ mặt khó chịu mở cửa phòng ra, Thẩm Hạo nhất thời ngây ngẩn cả người, cùng lúc đó trong lòng như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì người đến không phải là Trần Tư Tư, cũng không phải mẹ vợ, càng không phải Tần Phỉ Vũ, mà là Trương Uyển.
“Chị Uyển, sao chị lại tới đây?”
Thẩm Hạo ra vẻ kinh ngạc nói, đồng thời lại khom lưng, khiến cho chỗ kia thoạt nhìn không rõ ràng như vậy.
“Như thế nào, không hoan nghênh chị đến?”
Nghe nàng nói như thế, Thẩm Hạo vội vàng cười nói…
“Sao có thể chứ, chị Uyển có thể đến em cao hứng còn không kịp, làm sao có thể không hoan nghênh chứ, mau vào phòng cho mát mẻ nào.”
Nói xong, Thẩm Hạo nhúc nhích nạng, lách người qua một bên.
May mắn hắn hiện tại chống nạng, thắt lưng vốn phải hơi cong, bằng không chỗ kia cho dù che dấu thế nào cũng sẽ phi thường rõ ràng.