Phần 325: Thật sự là tuổi trẻ khí thịnh
Tiểu tử thúi này, buổi sáng tỉnh lại cứ như vậy một cột kình thiên, thật sự là tuổi trẻ khí thịnh a!
Thầm nghĩ một tiếng, Tần Phỉ Vũ giãy giụa tượng trưng vài cái, liền ngã vào trong ngực Thẩm Hạo, đưa một bàn tay nhỏ bé trắng nõn, nhẹ nhàng cọ xát khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn.
Râu trên hàm hơi cứng, sờ lên có chút đâm tay, nhưng lại làm cho Tần Phỉ Vũ yêu thích không nỡ buông tay.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt trẻ tuổi trước mắt, tuy rằng không có vẻ đẹp trai làm cho người ta hai mắt sáng ngời, nhưng thập phần dễ nhìn.
Mặt mày khắc sâu, sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi dày, cùng với một đôi mắt cực kỳ hung hăng, lại phối hợp với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lại có một phen mị lực khác.
Trong lúc nhất thời, tâm hồn thiếu nữ trong lòng nàng khẽ động, đôi mắt đẹp lộ ra bảy phần mê luyến, ba phần nhu tình.
“Tiểu sắc lang, chẳng lẽ còn muốn chị giúp cậu khẩu giao sao? Chị cũng chưa đánh răng, nhưng chỉ cần cậu không ghét bỏ chị ăn tiểu đệ sẽ bị hôi, chị… sẵn sàng làm cho cậu cảm thấy thoải mái một lần nữa.”
Nghe nàng nói như vậy, lại nghênh đón đôi mắt xinh đẹp dịu dàng như nước của Tần Phỉ Vũ, trong lòng Thẩm Hạo không khỏi nóng lên, không chút do dự nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận như anh đào của nàng.
“Ư…”
Ư một tiếng, Tần Phỉ Vũ trực tiếp ngã xuống trong ngực Thẩm Hạo, cả người không dùng được nửa phần khí lực, thầm nghĩ muốn nhiệt tình đáp lại sự truy đuổi của đầu lưỡi hắn.
Ước chừng trôi qua hai ba phút, hai người mới buông miệng ra.
Nhìn Tần Phỉ Vũ mặt ửng đỏ, mị nhãn như tơ, Thẩm Hạo nhếch môi cười, “Chị Phỉ.”
“Hả?”
“Có chị ở bên thật tốt.”
“Tiểu tử thúi, miệng cậu thật ngọt nha, bất quá… có cậu ở bên cũng thật tốt.”
Bữa sáng là cháo gạo trắng ăn kèm với dưa muối, Tần Phỉ Vũ từng thìa từng muỗng, cẩn thận ôn nhu đưa đến bên miệng Thẩm Hạo.
Mà Thẩm Hạo chỉ cần mở miệng ra, là có thể ăn được cháo trắng ngọt ngào mềm mại.
Loại cảm giác cơm dâng tận miệng áo đến tận tay, làm cho Thẩm Hạo trong lòng ấm áp, không có bất kỳ phiền não nào, chỉ có ngọt ngào.
Ăn xong bữa sáng, mặt trời đã lên tới đỉnh, ánh mặt trời vừa vặn chiếu lên sân thượng, kèm theo từng trận nhiệt năng ấm áp, thoải mái nói không nên lời.
Tần Phỉ Vũ đẩy Thẩm Hạo ra sân thượng, cùng nhau nằm trên một cái ghế băng, ghé đầu ở một bên chân tốt của hắn, cùng hắn phơi nắng.
Ánh mặt trời vừa vặn, gió nhẹ ấm áp, cực kỳ thoải mái, làm cho hai người vô cùng hưởng thụ.
Đúng lúc này, một trận chuông cửa chói tai lại phá vỡ bầu không khí ấm áp này.
Thẩm Hạo cùng Tần Phỉ Vũ hoảng sợ, hai người nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt nhau thấy được một tia nghi hoặc kia.
“Sẽ không phải là chị gái…”…
“Chẳng lẽ là dì?”
Hai người đồng thanh, sau đó Tần Phỉ Vũ lập tức đứng dậy đi về phía cửa, đồng thời sửa sang lại quần áo có chút lộn xộn.
Bởi vì vừa rồi đôi tay to của Thẩm Hạo cũng không an phận, ở thân thể mềm mại của nàng một trận du tẩu vuốt ve.
Cửa phòng mở ra, Tần Phỉ Vũ hơi sửng sốt.
Nhìn mỹ nữ dáng người cao ngất, giống như con lai, ngũ quan tinh xảo đến không thể bắt bẻ đang đứng trước mắt mình, nàng lễ phép cười cười…
“Xin chào, bạn tìm ai?”
“Xin chào, em, em tới tìm Thẩm Hạo, anh ấy có ở đây không?”
Người tới không phải ai khác, chính là Sở Uyển Ngôn.
Đánh giá thiếu phu kiều mỵ toàn thân đều tản ra ý vị đặc biệt của nữ nhân thành thục trước mắt này, Sở Uyển Ngôn cơ hồ theo bản năng cho rằng mình gõ nhầm cửa.
“Là Tiểu Sở sao?”
Nghe được là thanh âm của Sở Uyển Ngôn, Thẩm Hạo lập tức lên tiếng đáp lại, đồng thời lăn xe lăn đến cửa.
“Tiểu Hạo, vị này là…”…
“Đồng nghiệp ở công ty.”