Phần 319: Cảm giác quen thuộc
“Chân và tay đang bó thạch cao ngàn vạn lần không được dính nước a!”
Dưới tình huống như vậy, Tần Phỉ Tuyết vẫn quan tâm mình như thế, điều này làm cho Thẩm Hạo rất vui vẻ.
Xem ra trong lòng mẹ vợ vẫn có ta, phải nắm chắc!
Vì thế hắn cười nói, “Yên tâm đi dì, con cũng không phải là đứa nhỏ ba tuổi, những kiến thức chung này vẫn hiểu.”
“Vậy thì tốt rồi, vậy… Con nằm yên đó, đừng lộn xộn, dì giúp con tắm rửa sạch sẽ.”
Dù sao cũng đã phát triển đến bước này, giúp Tiểu Hạo tắm rửa hoặc không tắm rửa cũng không có gì khác nhau, liền giúp một lần nữa đi!
Trong lòng nghĩ như vậy, Tần Phỉ Tuyết liền thoáng cái yên ổn lại, một đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn có chút run rẩy vươn ra, bắt đầu mò mẫm trên vòm ngực cường tráng của Thẩm Hạo.
Bởi vì nàng nhắm mắt lại, Thẩm Hạo chỉ có thể lên tiếng hướng dẫn nàng tắm rửa cho mình.
“Dì, dì sờ nhầm chỗ rồi, là nơi này, đúng, mồ hôi ở nách đặc biệt nhiều, trước tiên phải bôi sữa tắm, đợi lát nữa con tự chà xát.”
“Dì ơi, dì đang sợ cái gì vậy? Tay đừng run a, lại đi xuống một chút, đúng, chính là nơi này…”
Thẩm Hạo vừa chỉ đạo, một bên nhìn Tần Phỉ Tuyết hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo kia, bởi vì xấu hổ mà ửng đỏ một mảnh, môi đỏ mím chặt, hơi bật lên.
Thật giống như một quả anh đào tươi đẹp, làm cho người ta nhịn không được muốn hôn lên một cái.
Bởi vì cảm xúc kích động, cái trán trơn bóng chảy ra mồ hôi dày đặc, cần cổ trắng như tuyết cũng hơi phiếm hồng, giống như quả đào mật chín muồi, trong trắng lộ hồn, cực kỳ mê người.
Tầm mắt di chuyển xuống, là cổ áo ngủ mở rộng, lộ ra một mảng lớn da thịt hoa trắng, lại nhìn xuống, là một khe rãnh sâu hoắm, như ẩn như hiện, vô cùng mê người, cùng với hai mảnh tuyết trắng đường nét đầy đủ.
Bởi vì Tần Phỉ Tuyết nhắm mắt lại, căn bản không biết tình huống lúc này của mình là như thế nào, điều này làm cho Thẩm Hạo vừa mãn nhãn vừa cảm thấy không thỏa mãn.
Vì thế thừa dịp mẹ vợ không chú ý, hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng kéo áo ngủ của nàng xuống.
Nhất thời, da thịt trắng nõn lộ ra càng nhiều, khe rãnh thâm sâu mê người vốn như ẩn như hiện lộ ra hơn phân nửa.
Hai mảnh tuyết trắng đầy đặn tuy rằng còn bọc trong áo ngủ, nhưng hình dáng đường nét đã hoàn toàn bại lộ trước mắt Thẩm Hạo.
Thật đẹp a, nếu như có thể nhéo một cái, lại hôn một lát, vậy thì tốt biết bao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Hạo khẽ động…
“Dì, sữa tắm nơi này còn chưa bôi lên, đúng, chính là nơi này, sai rồi, quên đi, vẫn là con nắm lấy dì đi.”
Nói xong, không khỏi vươn tay, nhưng cũng không phải đi bắt bàn tay nhỏ bé của Tần Phỉ Tuyết, mà là đi thẳng tới song phong trước ngực nàng!
Lần này, trực tiếp bắt lấy một mảnh tuyết trắng, cảm giác quen thuộc làm cho Thẩm Hạo nhịn không được nhéo nhéo.
Ừm… Phân lượng nhẹ hơn Vương Thiến Thiến, cũng không nặng như Trương Uyển, bất quá lại rất mềm, rất dễ sờ, khá giống với chị Phỉ.
Ngay khi Thẩm Hạo vong tình tinh tế cảm thụ, Tần Phỉ Tuyết lại thở phì phì rống một tiếng, “Tiểu Hạo, con đang làm gì vậy?! Nhất định phải chọc dì tức giận đúng không?!”
Lúc nói chuyện, nàng đồng thời mở mắt ra, một tay gỡ tay hắn ra, trong lúc tức giận liền chuẩn bị phát tác, nhưng khi nhìn về phía Thẩm Hạo, lại sửng sốt.
Chỉ thấy không biết từ lúc nào Thẩm Hạo cầm một cái khăn mặt đắp lên mặt mình, không nhúc nhích nằm trong bồn tắm, giống như căn bản không biết mình bắt được cái gì hay đã làm cái gì.