Phần 318: Té ngã
Nghe được tiếng kêu xen lẫn thống khổ của con rể mình, Tần Phỉ Tuyết cực kỳ khó xử, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ.
Do dự vài giây sau, nàng cắn răng một cái, đẩy cửa đi vào, đồng thời nhắm mắt lại…
“Tiểu Hạo, con, con mặc quần áo lại chưa?”
“Dì, dì đã từng thấy ai đi tắm mà mặc quần áo không? Tất nhiên là còn đã cởi sạch sẽ rồi, bây giờ con đang nằm dưới bồn tắm, dì mau tới đỡ con một phen với!”
Nghe hắn nói như vậy, Tần Phỉ Phỉ mò mẫm đi về phía trước…
Thấy dáng vẻ như mù của mẹ vợ, Thẩm Hạo trong lòng vui vẻ nở hoa, lại giả bộ thống khổ, kêu rên nói…
“Dì, dì, con ở chỗ này, nhanh lên đi, con cảm thấy xương chậu đều bị hỏng rồi!”
Xương chậu đều bị hỏng rồi?! Vậy thì không xong!
Dưới tình thế cấp bách, Tần Phỉ Tuyết không để ý nhiều như vậy, vội vàng mở mắt ra.
Chỉ thấy Thẩm Hạo vẻ mặt thống khổ nhìn nàng, đành phải dùng tay vịn cái chân bị gãy kia, nằm trên mặt đất, không ngừng phát ra tiếng kêu thống khổ.
Mặt Tần Phỉ Tuyết nhất thời đỏ lên, nhanh chóng nhắm mắt lại, lông mi dài cấp tốc run rẩy, biểu hiện nội tâm nàng không bình tĩnh.
Mặc dù vừa rồi chỉ là vội vàng liếc mắt một cái, nhưng con rể tương lai của mình cường tráng rắn chắc, vòng eo thắt lưng không có chút mỡ thừa nào, cùng với vật nam tính giữa hai chân khiến bất luận nữ nhân nào liếc mắt một cái cũng không thể quên, đều hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt của nàng, làm cho nàng thật lâu không thể quên.
Giờ khắc này, Tần Phỉ Tuyết chỉ cảm thấy trái tim mình đập mạnh trước nay chưa từng có.
Dưới sự kích thích cùng khẩn trương, hai chân nàng nhũn ra một trận, mãi mà vẫn không đến được bên cạnh Thẩm Hạo.
Đem biểu hiện cùng phản ứng của mẹ vợ thu hết vào đáy mắt, Thẩm Hạo nhếch miệng, không tiếng động cười, đồng thời thống khổ nói…
“Dì, dì còn đang cọ xát cái gì vậy? Nhanh lên, con đau quá!”
“A, đây, đây, dì đang đến đây.”
Tần Phỉ Tuyết mò mẫm đi về phía trước, toàn bộ quá trình, hai mắt đều nhắm chặt lại.
Chờ nàng sắp tới trước người, Thẩm Hạo một tay bắt lấy mắt cá chân trắng như tuyết của nàng, sau đó hướng lên trên sờ soạng.
Tần Phỉ Tuyết nhất thời hoảng sợ, “Tiểu Hạo, con, con muốn làm gì? Buông ra!”
“Con không vịn vào người dì, thì làm sao có thể đứng dậy?”
Nghe nói như vậy, Tần Phỉ Tuyết đành phải tùy ý để hắn nắm lấy đôi chân đẹp của mình, đồng thời khom lưng, túm lấy cánh tay hắn, kéo hắn lên.
Bởi vì khoảng cách giữa hai người rất gần, Thẩm Hạo lại cố ý tới gần nàng, trong lúc nhất thời hơi thở nam tính nồng đậm pha lẫn mùi mồ hôi nhàn nhạt, xông vào mũi, hun đến lông mi Tần Phỉ Tuyết run rẩy càng thêm lợi hại.
Tuy rằng nhắm mắt lại, không cách nào nhìn thấy, nhưng nàng lại có thể tưởng tượng được lúc này là hình ảnh gì.
“Được rồi, tốt hơn chưa?”
Tần Phỉ Tuyết run giọng hỏi, nếu không phải nàng nhắm mắt lại, nàng ấy nhất định xấu hổ đến mức xoay người chạy ra khỏi phòng tắm.
Nghe nói như vậy, Thẩm Hạo làm bộ đau đớn kêu vài tiếng…
“Không có… không có việc gì, hiện tại không còn quá đau, dì, dì đỡ con nằm vào bồn tắm đi.”
“Đều đã ngã xuống còn muốn tắm rửa gì nữa, mau trở về phòng nghỉ ngơi!”…
“Quần áo đã cởi ra sao có thể không tắm? Hơn nữa, một thân mồ hôi thối nếu không rửa sạch, con cũng bị chính mình hun chết.”
Thẩm Hạo kiên trì như thế, Tần Phỉ Tuyết đành phải từ bỏ, hai mắt vẫn nhắm nghiền như trước, mò mẫm đỡ hắn nằm vào trong bồn tắm.