Phần 303: Đa tình lại chung tình
“Ư… ư… ư…”
Tần Phỉ Vũ kêu không ngừng, nhưng bởi vì miệng bị bịt kín, khiến cho tiếng rên rỉ nàng phát ra biến thành tiếng rên rỉ mơ hồ không rõ.
Thẩm Hạo càng lúc càng hăng hái, hai ngón tay linh hoạt thay đổi, ra vào ra vào, không đến một hai phút cả bàn tay đều là chất lỏng dính dính.
“Chị Phỉ, chị nhìn xem, đây là cái gì vậy?”
Buông miệng nàng ra, Thẩm Hạo cố ý đem bàn tay dính đầy dịch thể lắc lắc trước mặt Tần Phỉ Vũ, nhất thời khiến nàng xấu hổ cúi đầu xuống, không nói một lời.
“Còn có thể là cái gì nữa, chị Phỉ kích động đến đi tiểu đấy.”
Đúng lúc này, Trương Uyển vẻ mặt trêu chọc nhìn Tần Phỉ Vũ thẹn thùng khó nhịn, lên tiếng trêu chọc giễu cợt.
Nghe nàng ta nói như thế, Thẩm Hạo cười hắc hắc…
“Thì ra khi chị Phỉ kích động còn có thể đi tiểu sao, trước kia sao em không biết nhỉ, xem ra em phải để cho chị Phỉ đi tiểu thêm một lần.”
Nói xong, dùng tay bắt lấy một đôi chân thon dài trắng nõn của Tần Phỉ Vũ, dùng sức nâng lên, khiến cho hai chân nàng mở rộng, tay kia đỡ lấy vật nam tính vẫn bành trướng như trước, tìm đúng vị trí, quấy thẳng hoàng long!
“A…”
Nhất thời, Tần Phỉ Vũ phát ra một tiếng rên rỉ dài thỏa mãn hưng phấn, thân thể mềm mại cũng theo đó run rẩy vài cái, khuôn mặt xinh đẹp phủ đầy nước lộ ra thần say mê đã lâu không gặp.
Chính là loại cảm giác này, lấp đầy toàn bộ, rất thoải mái!
Trong lòng rung động, hai cánh tay trắng nõn của Tần Phỉ Vũ thuận thế ôm cổ Thẩm Hạo, cả người dán chặt vào người hắn.
Trương Uyển sớm đã nằm trên giường, thấy Thẩm Hạo như thế thì hờn dỗi lườm một cái, “Tiểu tử thúi này thật thoải mái nha, thế nhưng lại đem ta cùng chị Phỉ giày vò đến sắp chết mệt.”
Nghe nàng nói như vậy, Thẩm Hạo cười hắc một tiếng, đặt Tần Phỉ Vũ lên giường, còn mình thì nằm ở giữa hai nàng, một tay ôm một người.
“Chẳng lẽ chị Uyển không thoải mái sao? Nếu thế, hay là chúng ta chơi thêm một lần nữa?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Trương Uyển đỏ lên, giơ phấn quyền lên đấm hắn vài cái, thấy Tần Phỉ Vũ nằm ở bên kia thân thể hắn, nhỏ giọng hỏi…
“Ta nói này tiểu tử thúi, Chị Phỉ là dì út của bạn gái cậu, cũng là dì út tương lai của cậu, các người như vậy có phải là có chút… Hơi quá không vậy?”
Nghe vậy, Thẩm Hạo sửng sốt, nhìn vẻ mặt tò mò nghi hoặc Trương Uyển, không biết nên nói như thế nào.
Hắn chưa từng nghĩ về vấn đề này bởi vì nó không nằm trong phạm vị cần lo lắng của hắn.
Bởi vậy trong lúc nhất thời á khẩu không nói nên lời, chỉ có thể cười ngây ngô ứng đối.
“Tiểu Uyển, chuyện này em xem như là hỏi đúng người rồi, là Thẩm Hạo người này chủ động thông đồng với chị.”
Tần Phỉ Vũ đã khôi phục lại thoáng ngẩng đầu lên, một tay nâng má, tay kia vuốt ve lồng ngực cường tráng của Thẩm Hạo, thỉnh thoảng vẽ vòng tròn, vẻ mặt bực bội.
Nhưng đôi mắt đẹp lại tràn đầy vui mừng hạnh phúc, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Hạo lại lộ ra yêu thích không chút che dấu.
Nghe nàng nói như vậy, Trương Uyển sửng sốt, một lần nữa nhìn về phía Thẩm Hạo, trong mắt lộ ra ý hỏi thăm.
Thấy thế, Thẩm Hạo đành phải cười gượng hai tiếng…
“Cái gì kia… thì… đúng là em chủ động thông đồng với chị Phỉ trước, chị Phỉ là bị động tiếp nhận.”
“Hảo tiểu tử, cậu thật đúng là sắc đảm bao thiên, ngay cả dì út tương lai của mình cũng dám…”
“Không phải em sắc đảm bao thiên, mà em là một người đa tình lại chung tình.”
Không đợi Trương Uyển nói xong, Thẩm Hạo lập tức lên tiếng cắt đứt, thuận thế còn nắm lấy một mảnh mềm mại của nàng, chọc cho nàng nũng nịu kêu một tiếng.