Phần 300: Rơi vào tay giặc
Nghe hắn nói như vậy, Tần Phỉ Vũ bĩu môi, cầm chỗ kia của Thẩm Hạo, ở phía dưới Trương Uyển cọ xát vài cái, sau đó mạnh mẽ hướng lên trên.
“A…”
Trong lúc Trương Uyển cất tiếng, Thẩm Hạo cũng hít sâu một hơi, cái loại chật hẹp này, miệng nhỏ kia căn bản không thể so sánh.
Nhìn Trương Uyển hai mắt híp lại, khuôn mặt xinh đẹp giống như uống rượu say, đỏ bừng, cần cổ trắng như tuyết cũng bởi vì tâm tình kích động mà hơi phiếm hồng.
Tư thái người phong tình vạn chủng này, làm cho dục vọng của Thẩm Hạo càng thêm cao ngất, bắt đầu dùng đại lực thẳng động.
Nương theo mỗi một lần hắn dùng sức va chạm, hai mảnh tuyết trắng mềm mại trước ngực Trương Uyển, liền như hai đoàn bột được hoàn toàn lên men tốt, có tiết tấu từ trên xuống dưới lay động, nổi lên từng trận sóng thịt hoa trắng.
Hai điểm đỏ tươi màu sắc hơi thâm trầm đã hoàn toàn nhô lên, trở thành tồn tại chói mắt nhất, muốn làm cho người ta không chú ý cũng không được.
“Chị Uyển, công phu lắc vú sữa của chị là học theo ai vậy? Lắc thật đẹp.”
Nói xong, hai tay Thẩm Hạo thăm dò, trực tiếp cầm lấy hai mảnh mềm mại đang lắc lư run rẩy, nhẹ nhàng cùng nặng nề xoa nắn.
Khiến cho đôi song phong mềm mại khiến nam nhân nhìn thấy phải thèm nhỏ dãi dài ba thước, ở trong tay mình không ngừng biến hóa ra các loại hình dạng.
Bởi vì biết Trương Uyển thích chơi nhập vai, cho nên sau khi xoa xoa một hồi, Thẩm Hạo đột nhiên giơ tay lên, dưới ánh mắt nhìn chăm chú có chút không thể tin của Tần Phỉ Tuyết, hung hăng tát một cái.
“Ba!”
Tiếng vỗ thanh thúy vang lên, tuyết trắng mềm mại dưới sự xoa bóp của Thẩm Hạo vốn đã hơi phiếm hồng, lập tức đỏ bừng một mảnh.
“Tiểu Hạo, sao cậu có thể…”…
“A… Thật sảng khoái, chủ nhân… dùng sức.”
Lời nói đến bên miệng, Tần Phỉ Vũ cứng rắn thu hồi trở về, nhìn bộ dáng Trương Uyển bị Thẩm Hạo tát một cái chẳng những không có tức giận ngược lại càng thêm phóng đãng, vẻ mặt cũng ngây ngốc.
Thẩm Hạo cười hắc hắc một tiếng, đối với loại sở thích đặc thù này của Trương Uyển hắn đã sớm thấy không trách…
“Đây chính là ngươi nói a, đợi lát nữa đánh đau cũng đừng trách chủ nhân không đau lòng ngươi.”
Nói như thế xong, Thẩm Hạo lại không chút do dự, giơ tay lên lại nặng nề tát một cái.
Đương nhiên, hắn không dám dùng toàn lực, bằng không nhất định sẽ khiến Trương Uyển hít vào trong đau, trong cười có khóc.
Tiếng vỗ thanh thúy lại vang lên, thân thể mềm mại của Trương Uyển đột nhiên run lên, đồng thời cất tiếng, hai tay chống lên vai Thẩm Hạo, điên cuồng cưỡi ngựa lên.
“Chủ nhân thật giỏi, thật lợi hại, a… a… chính là như vậy…”
Tiếng rên rỉ mê người như khóc như cười không ngừng từ trong cái miệng nhỏ nhắn anh đào đang khẽ khép lại của Trương Uyển truyền ra, một đôi mềm mại trắng nõn đầy đặn kia, dưới bàn tay Thẩm Hạo tát đã hoàn toàn đỏ bừng một mảnh, thậm chí rõ ràng có thể thấy được năm dấu tay đỏ thẫm.
Nhưng nàng đã hồn nhiên bất giác, vẫn điên cuồng cưỡi ngựa như trước, hai mảnh tuyết trắng mềm mại đỏ bừng theo động tác trái phải lắc lư không ngừng, nhưng lại không thoát khỏi bàn tay Thẩm Hạo.
“Ba ba ba…”…
“A… ưm… a…”
Tiếng vỗ tay thanh thúy trộn lẫn tiếng rên rỉ khiến người ta huyết mạch phun trào, đan xen thành một khúc nhạc hài hòa, ở trong phòng tắm không ngừng vang lên.
Cái loại cảm giác cực kỳ công kích này, làm cho Trương Uyển mặc dù đã hưởng thụ không chỉ một hai lần vẫn phiêu phiêu dục tiên như trước, thầm nghĩ vong tình hưởng thụ, leo lên đỉnh cao dư vị vô cùng kia.
Chính vì vậy, trong mỗi một lần Thẩm Hạo lại tăng nhanh cắm vào hơn, nàng cũng quên mất mình đang ở đâu, quên đi trường hợp, không biết xấu hổ cất tiếng rên rỉ.
Từng trận khoái cảm mãnh liệt cùng với cảm giác nóng rực, làm cho nàng hoàn toàn rơi vào tay giặc.