Phần 299: Ý vị mười phần
Nữ nhân này, thật sự là có thể tao nhã dâm lãng, cũng có thể hàm súc ngượng ngùng, thật là mẹ nó, ý vị mười phần, không hổ là nữ nhân thành thục!
Trong lòng tán thưởng một tiếng, Thẩm Hạo nửa híp mắt, một bên hưởng thụ Trương Uyển cẩn thận ôn nhu hầu hạ, một bên hạ thủ với Tần Phỉ Vũ.
Hai tay một đường trượt xuống, ở trên eo thon nhỏ nhỏ cũng không dừng lại bao lâu, liền vội vàng xẹt qua vùng bụng bằng phẳng trơn bóng, trực tiếp đi tới khu vực tam giác thần bí mê người giữa hai chân Tần Phỉ Vũ.
Theo sóng nước gợn sóng, đôi chân trắng nõn có sức hấp dẫn đặc biệt.
Giống như phong cảnh đẹp nhất trên đời, làm cho người ta liếc mắt một cái liền thật lâu không thể quên.
“Chị Phỉ, có muốn em xoa bóp cho chị một chút không? Thủ pháp của em rất chuyên nghiệp a.”
Nghe nói như vậy, Tần Phỉ Vũ hờn dỗi lườm hắn một cái, “Đáng chết, muốn làm thì làm, không làm thì lấy tay ra.”
Tần Phỉ Vũ cũng bởi vì có Trương Uyển ở đây, cho nên biểu hiện cũng hoàn toàn bất đồng với lúc bình thường, có thể nói hai nàng đều trở nên ngượng ngùng hàm súc.
… Bạn đang đọc truyện Giáo viên Yoga dâm đãng tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2022/12/truyen-sex-giao-vien-yoga-dam-dang.html
Thẩm Hạo cười hắc hắc, năm ngón tay hơi cong lên, ở trong vùng tam giác trượt qua lại…
“Chị Phỉ, chị xem, em chải tóc cho chị nhu thuận như thế nào, về sau em không có ở đây, chị phải làm giống như em đấy, biết chưa?”
Tần Phỉ Vũ xấu hổ đến mặt đỏ bừng, đành phải cắn chặt đôi môi đỏ mọng không nói một lời, nhưng đáy mắt lại tràn đầy vẻ hưởng thụ.
Một hành động nho nhỏ này của Thẩm Hạo, làm cho nàng cảm nhận được nhu tình của hắn, tuy rằng có thành phần trêu chọc ở bên trong, nhưng phần lớn là ôn nhu mạch mạch.
“Hí… Chị Uyển, chị nhẹ nhàng một chút, cắn hỏng bảo bối lớn của em, chị và chị Phỉ sau này cũng đừng hòng hưởng thụ tính phúc.”
Nói xong, Thẩm Hạo nhìn Trương Uyển một cái, nhếch môi cười.
Tao phụ này, ghen tuông thật lớn nha, không phải là có chút lạnh nhạt với ngươi thôi sao, có cần cố ý dùng răng cạo ta một chút không? Thật là…
Trong lòng âm thầm oán thầm một câu, Thẩm Hạo lại ưỡn thắt lưng.
“Khụ khụ…”
Một giây sau Trương Uyển trực tiếp ho khan, “Sắp chết rồi, đều cắm đến trong cổ họng người ta rồi!”
Thẩm Hạo cười hắc một tiếng,”Cái miệng phía trên đã cắm vào, nhưng cái miệng phía dưới em còn chưa đi vào, chị Uyển, nếu không ghét bỏ, để cho đại bảo bối của em đi vào nghịch ngợm một chút nhé?”
Tuy nói như thế, nhưng Thẩm Hạo căn bản không đợi Trương Uyển trả lời, hai tay đột nhiên xuyên qua ôm lấy nàng, trực tiếp nâng người nàng lên, sau đó một tay ôm lấy eo nhỏ bé của nàng, một tay ôm lấy cánh mông tròn trịa.
“Chị Phỉ, giúp em một chút, đem kim tiêm của em đặt qua đây, em muốn tiêm cho chị Uyển một mũi, chị không thấy chị ấy bây giờ mặt mũi đỏ bừng rồi sao, vừa nhìn đã biết là sốt không nhẹ.”
Nghe hắn nói như vậy, Tần Phỉ Vũ bật cười thành tiếng, vươn một ngón tay ngọc, nhẹ nhàng chọc chọc ót hắn, “Ngươi nha, thật sự là một đại sắc lang.”
Nói xong, vẻ mặt ý vị nhìn về phía Trương Uyển đang thẹn thùng không thôi, “Em gái, vậy… em trước à?”
Trương Uyển xấu hổ khó nhịn, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, đành phải giả điếc giả câm, cúi đầu, nhắm chặt mắt lại.
Nhưng hai hàng lông mi dày thỉnh thoảng run rẩy, lại để lộ ra nàng lúc này không bình tĩnh.
Thấy thế, Thẩm Hạo cười hắc một tiếng, cố nén dục hỏa…
“Chị Phỉ, chị đừng chê cười chị Uyển, bằng không đợi lát nữa đến phiên chị sẽ có một vở kịch hay đấy.”