Phần 293: Ba nữ nhân một vở kịch
Nhìn Tần Phỉ Vũ cảm xúc hay thay đổi khác thường, hoàn toàn khác với Tần Phỉ Tuyết ôn nhu hiền lành, cử chỉ tao nhã trong trí nhớ của nàng, Trương Uyển đầu tiên sửng sốt, sau đó lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Lúc trước nghe Tần Phỉ Tuyết nói qua chị ấy có một cô em gái sinh đôi, hai người lớn lên giống nhau như đúc, lúc ấy nàng còn cảm thấy không tin, trên đời nào có chị em sinh đôi giống nhau như đúc, ít nhiều cũng sẽ có chút khác biệt.
Nhưng bây giờ xem ra hai người chẳng những giống nhau như đúc, mà ngay cả phương diện chiều cao cùng hình thể đều phi thường giống nhau, thế cho nên vừa rồi lúc nàng mới nhìn thấy Tần Phỉ Vũ liền nhầm thành Tần Phỉ Tuyết.
Trách không được vừa rồi nàng cảm thấy “Tần Phỉ Tuyết” trước mắt này, lời nói cử chỉ lại rất khác với người trong ấn tượng kia.
Cũng may, cũng may không phải Tần Phỉ Tuyết, bằng không hôm nay nàng và Thẩm Hạo nhất định sẽ gặp chuyện lớn!
Ngay tại nàng đang suy nghĩ miên man, bả vai đột nhiên bị người khác vỗ một cái.
“Chị nói này, em gái, có gì đâu mà trốn trốn tránh tránh, chúng ta đều là nữ nhân của tên tiểu tử thúi này, có cái gì mà phải trốn? Còn trốn ở trong tủ quần áo, thật sự là cho chị một cái kinh hỉ.”
Thanh âm vang lên bên tai làm cho Trương Uyển nhất thời hai mắt trợn tròn, vẻ mặt không thể tin.
Sau khi phục hồi tinh thần, lập tức nhìn về phía Thẩm Hạo, thấy hắn không dấu vết gật gật đầu, thần kinh vẫn căng thẳng nhất thời buông lỏng xuống, thở ra một hơi thật dài.
Nhưng trong lòng đối với Thẩm Hạo lại rất là bội phục, dĩ nhiên có thể đem em gái ruột của mẹ vợ đều nắm được trong lòng bàn tay, tiểu tử thúi này thật đúng là có thủ đoạn a!
Bất quá đảo mắt nghĩ, nàng cũng thoải mái, nam nhân như Thẩm Hạo, nữ nhân nào không thích? Nữ nhân nào không yêu?
Đặc biệt là sau khi lên giường, quả thực không thể rời khỏi hắn, giống như bị nghiện vậy.
Thẩm Hạo cũng không nghĩ tới Tần Phỉ Vũ lại phản ứng như vậy, vốn còn tưởng rằng nàng sẽ làm ầm ĩ một hồi, sau đó trực tiếp cùng hắn chặt đứt lui tới.
Dù sao trong phương diện tình cảm mỗi người đều là ích kỷ, mỗi người đều có tính chiếm hữu cực mạnh.
Coi đối phương là duy nhất của mình, không cho phép người khác nhúng chàm.
Chính hắn cũng là như vậy, một khi cùng nữ nhân nào phát sinh quan hệ, cũng không muốn để cho nàng cùng nam nhân khác có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào.
Nhưng bây giờ nhìn Tần Phỉ Vũ chẳng những không có tức giận, ngược lại một chút cũng không thèm để ý.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Từ khi nào chị Phỉ lại rộng lượng như vậy?
Không phải là muốn đợi sau này mới tính sổ mình đấy chứ?
“Em gái à, đừng sửng sốt nữa, đến phòng khách ngồi đi, dù sao chúng ta cũng là nữ nhân của hắn, về sau mọi người chính là chị em tốt, ngàn vạn lần đừng cảm thấy ngượng ngùng.”
Nghe nàng nói như vậy, Trương Uyển sửng sốt, sau đó có chút xấu hổ cười cười.
Kỳ thật trong lòng nàng cũng không sao cả, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Thẩm Hạo, cũng không ngại chuyện hắn có thêm mấy nữ nhân.
Thấy hai đại mỹ nữ một trước một sau đi ra, Thẩm Hạo cao hứng không khép miệng lại được, đứng tại chỗ liên tục cười ngây ngô.
Trò hề trong trí tưởng tượng không xảy ra, ngược lại là giải quyết hoàn mỹ theo cách này, không thể tốt hơn!
Tục ngữ nói rất hay, ba nữ nhân một vở kịch, sau khi Tần Phỉ Vũ và Trương Uyển quen biết, hai người tán gẫu phi thường hợp cạ, thỉnh thoảng cười đến hoa cành run rẩy, lại đem Thẩm Hạo phơi nắng ở một bên, không ai để ý tới hắn.
Nhìn hai đại mỹ nữ đẹp mắt ở trước mặt mình không để ý hình tượng cất tiếng cười duyên, thậm chí thỉnh thoảng hướng hắn ném một cái mị nhãn, hoặc âm thầm gửi chút ánh mắt như thu thủy, làm cho tâm tình Thẩm Hạo vui mừng không thôi.
Vì thế linh cơ vừa động, âm thầm tắt điều hòa.