Phần 292: Ai là chị Phỉ của cô
Nghe được những lời này, Thẩm Hạo nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể ở một bên giả điếc giả câm cười ngây ngô.
Mà Trương Uyển đang trốn trong tủ quần áo cũng là vẻ mặt ngây thơ, trong lòng cực kỳ bối rối.
Nhìn Tần Phỉ Vũ lạnh như băng, tim đập đến mức chỉ hận không thể bay ra khỏi cổ họng.
Bởi vì nàng nhầm lẫn Tần Phỉ Vũ thành Tần Phỉ Tuyết, cho nên trong lúc bối rối khẩn trương lại cảm thấy xấu hổ khó chịu.
Tâm lý như vậy là xuất phát từ quan hệ giữa nàng và Tần Phỉ Tuyết…
Hai người quen biết đã lâu, hơn nữa còn thỉnh thoảng đến phòng yoga để Tần Phỉ Tuyết dạy nàng các tư thế yoga.
Hơn nữa nàng cũng biết Thẩm Hạo là con rể tương lai của Tần Phỉ Tuyết, nhưng hiện tại nàng lại cùng con rể tương lai của bạn tốt của mình ở cùng một chỗ.
Trong lúc nhất thời, các loại suy nghĩ trong đầu Trương Uyển cuồn cuộn không ngớt, làm cho lòng nàng rối loạn như ma, nhìn Tần Phỉ Vũ mắt đẹp lạnh như băng, đôi môi nhúc nhích nửa ngày vẫn không nói ra được một chữ nào.
“Tiểu Hạo, chẳng lẽ cậu không có ý định giải thích một chút à?”
Thấy Thẩm Hạo giả câm điếc, Tần Phỉ Vũ tức giận mà không có chỗ phát tiết.
Trong lòng nàng tràn đầy vui mừng chạy đến nơi này, chính là vì cho Thẩm Hạo một kinh hỉ, nào biết tiểu tử thúi này lại ở trong phòng cùng nữ nhân khác làm loạn, thật sự là quá đáng!
Nghe nàng nói như vậy, Thẩm Hạo cười khổ một tiếng, xấu hổ gãi gãi đầu: “Chị Phỉ…”
“Chị Phỉ, sự tình không phải như chị nghĩ, kỳ thật em và…”
Không đợi Thẩm Hạo nói xong, Trương Uyển lập tức cắt đứt, đồng thời từ trong tủ quần áo đi ra, chỉnh sửa quần áo. Nhưng lời nói của nàng lại bị Tần Phỉ Vũ lạnh lùng cắt đứt.
“Chị Phỉ? Ai là chị Phi của cô? Tôi không có em gái như cô!”
Nhất thời, Trương Uyển sửng sốt, nghĩ thầm Tần Phỉ Tuyết đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ không định nhận nàng là tỷ muội tốt sao?
Cũng đúng! Phát sinh chuyện như vậy, làm mẹ vợ khẳng định phổi đều tức đến thở không thông, không cho nàng hai cái tát đã là may lắm rồi!
Nghĩ đến những điều này, Trương Uyển cười chua xót, “Chị Phỉ, em biết chị rất tức giận, nhưng em và Tiểu Hạo là…”
“Cô câm miệng lại cho tôi!” Tần Phỉ Vũ hừ lạnh một tiếng, lần nữa cắt ngang lời Trương Uyển…
“Lần cuối cùng, tôi cảnh cáo cô, tôi không phải là chị em tốt của cô, cô cũng không cần gọi tôi là chị Phỉ, quan hệ giữa hai chúng ta còn chưa tốt đến như vậy!”
Tần Phỉ Vũ quay đầu nhìn về phía Thẩm Hạo, thấy hắn đứng tại chỗ vẻ mặt cười khổ, lộ ra vài phần bất đắc dĩ, ánh mắt còn có chút không đành lòng.
Nhất thời, trong lòng nàng hiểu được chút gì đó, đảo mắt lại nghĩ, oán khí lửa giận trong lòng dần dần tiêu tán hơn phân nửa.
Nàng nhìn ra được người phụ nữ này cùng Thẩm Hạo tình cảm rất sâu, tuyệt đối không phải mới quen biết.
Nam nhân như Thẩm Hạo quả thật dễ dàng thu ong dẫn bướm, bản thân nàng không có khả năng một mình độc hưởng.
Nếu nhân cơ hội này phát tác, mượn cơ hội giương oai, nói không chừng sẽ khiến Thẩm Hạo phản cảm.
Sự tình nếu đã gỗ đóng thành thuyền, chi bằng biểu hiện rộng lượng một chút, tha thứ cho hắn, hiểu cho hắn, nói không chừng còn có thể được lòng Thẩm Hạo, làm cho hắn càng coi trọng càng yêu mình.
Nghĩ tới đây, Tần Phỉ Vũ đột nhiên bật cười, nhất thời làm cho Thẩm Hạo cùng Trương Uyển vẻ mặt choáng váng.