Phần 291: Bắt gian
Ngay khi hai người đang ôm ôm ấp ấp, chuẩn bị đến một trận đại chiến củi khô gặp liệt hỏa, Tần Phỉ Vũ lại đột nhiên ngừng lại, đẩy Thẩm Hạo một cái, “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Phía dưới sao lại cứng rắn như vậy?”
Thoáng chốc, Thẩm Hạo vẻ mặt ngây thơ.
Vừa rồi hắn cùng Trương Uyển đang chơi đùa cao hứng, bị nàng ta trêu chọc đến dục hỏa tăng vọt, phía dưới đã cứng rắn giống như thiết côn.
Chỉ thiếu một bước cuối cùng là có thể được giảm bớt, không nghĩ tới Tần Phỉ Vũ lại đến vào lúc này.
Tuy rằng giật mình không thôi, nhưng phía dưới vẫn ngẩng đầu đứng thẳng.
Nhận thấy được bàn tay nhỏ bé của Tần Phỉ Vũ đang nắm chặt vật nam tính kích thước to lớn của mình, thậm chí còn hơi dùng sức, Thẩm Hạo trong lúc nóng nảy liền nảy sinh ra một ý…
“Đây không phải là do em nhìn thấy chị Phỉ sao, chị xem xem, nó đều đang hướng chị Phỉ thành kính làm lễ.”
Nói xong, còn cố ý nhún nhún, vẻ mặt cười xấu xa, không nhìn ra là người vừa làm chuyện xấu.
Nghe hắn nói như vậy, Tần Phỉ Vũ hừ một tiếng: “Phải không? Vậy mùi hương trên người cậu là gì?”
Nói xong, nhíu nhíu mũi quỳnh nhỏ nhắn vài cái, “Đừng nói đây là mùi sữa tắm nha, sữa tắm nhà cậu, chị đã từng dùng qua, căn bản không phải là mùi này!”
Thẩm Hạo nghe được đầu liền trướng to một vòng, nhìn vẻ mặt hoài nghi của Tần Phỉ Vũ, muốn giải thích, lại không biết nên nói như thế nào.
Lúc này, Tần Phỉ Vũ lại tiến sát vào người hắn nhíu nhíu mũi ngửi vài cái, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời lạnh xuống.
“Nói đi, chuyện gì đang xảy ra? Tại sao trên người cậu lại có mùi nước hoa của phụ nữ?!”
Nhìn Tần Phỉ Vũ vẻ mặt tức giận, cơ hồ sắp phát tác, Thẩm Hạo linh cơ khẽ động, ra vẻ thoải mái cười hắc hắc một tiếng, “Cái này sao, phỏng chừng là hôm nay gặp khách hàng nữ nên dính vào đi.”
“Chị Phỉ, chị cũng biết, có một số mùi nước hoa rất khó diệt trừ, cách vài tiếng đồng hồ cũng không tan.”
Kết quả lời này vừa nói ra, vẻ mặt Tần Phỉ Vũ càng lạnh hơn, “Phải không? Nước hoa gì ngay cả tắm xong cũng không biến mất? Cậu nói cho chị biết đây là loại nước hoa thương hiệu gì, để chị gái đây xem xem.”
Nghe nàng nói như vậy, Thẩm Hạo liền biết không thể vượt qua được, muốn nói thật, nhưng lại không có dũng khí kia.
Ngay khi hắn gấp đến độ giống như con kiến bò trên chảo nóng, Tần Phỉ Vũ lại đột nhiên đảo quanh nhà, tựa hồ đang tìm cái gì đó.
Thấy thế, Thẩm Hạo thầm nghĩ, nếu để Tần Phỉ Vũ tìm được Trương Uyển, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Cũng không phải sợ hai người phụ nữ đánh nhau, chỉ sợ Tần Phỉ Vũ bởi vì chuyện này sẽ có chút thay đổi ấn tượng về hắn, cho rằng hắn là một củ cải lớn chân đạp mấy con thuyền.
Cảm thấy hắn không phải là một nam nhân tốt, không đáng để mình trả giá tình cảm, nếu thật sự là như vậy, thì thật sự đáng tiếc!
Nghĩ đến những điều này, Thẩm Hạo muốn ngăn cản, nhưng Tần Phỉ Vũ đã đi vào phòng ngủ.
Đánh giá xung quanh một lần, đi thẳng đến trước tủ quần áo lớn, kéo ra!
Xong rồi! Thực sự kết thúc rồi!
Trong lòng kêu rên một tiếng, Thẩm Hạo che mắt lại, căn bản không dám nhìn hình ảnh kế tiếp.
Một giây hai giây, ước chừng qua ba bốn giây, trong phòng đều im ắng một mảnh, yên tĩnh làm cho Thẩm Hạo trong lòng phát hoảng.
Tò mò, hắn tách hai ngón tay lộ ra một khe hở, nhìn về phía trước, chỉ thấy Tần Phỉ Vũ đứng trước tủ quần áo, khuôn mặt xinh đẹp không có chút biểu tình nào, nhưng ánh mắt lại lạnh đến kỳ lạ.
Đôi môi đỏ mím chặt, hai má phồng lên cao, đường cong căng cứng.
“Tiểu Hạo, chị nghĩ cậu hẳn là nên giải thích một chút nhỉ?”