Phần 280: Ảnh chụp hương diễm
Bởi vì sau khi hắn mở thư mục này ra, tất cả đều là đủ loại ảnh chụp của mẹ vợ, có hình mặc quần áo, cũng có hình không mặc quần áo, có hình chụp nửa người trên, cũng có hình toàn thân.
Nhưng mỗi một tấm ảnh đều là dáng vẻ kiều diễm, xinh đẹp động lòng người, thậm chí còn có một ít ảnh chân dung hương diễm.
Đặc biệt là có vài tấm ảnh, Tần Phỉ Tuyết mặc bộ đồ tình thú lộ liễu rất mê người, đem vóc người lồi lõm lộ ra không sót một mảnh.
Trong đó có một bức ảnh nàng mặc đồng phục tiếp viên hàng không, càng làm cho Thẩm Hạo hai mắt thẳng tắp.
Chỉ thấy một đôi tuyết trắng đầy đặn cao ngất của mẹ vợ, dưới bao bọc của bộ đồng phục của tiếp viên hàng không tình thú, lộ ra hơn phân nửa, rãnh sâu thâm thúy kia, phần da thịt căng tròn mềm mại trắng như tuyết kia, cùng với lỗ rốn đáng yêu ở phần bụng bằng phẳng lộ ra bên ngoài, đều kích thích thần kinh của hắn thật sâu.
Đôi chân đẹp chưa từng lộ ra trước mặt hắn, lại khoác lên mình một đôi vớ mỏng thêu một đường kim tuyến mỏng manh, dưới tác dụng của ánh đèn ống kính, tỏa ra ánh sáng mê người, khiến cho hai chân đẹp càng thêm mảnh khảnh thon dài.
Trong lúc nhất thời, Thẩm Hạo nhìn không khỏi ngây người, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình máy tính, không chớp một cái.
“Tiểu Hạo, trà đã pha xong, máy tính…”
Âm thanh đột nhiên vang lên rồi lại đột nhiên dừng lại, nhìn những bức chân dung trân quý của mình đanh hiện lên trên màn hình máy tính, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Phỉ Tuyết đỏ lên, ngay cả phần cổ trắng như tuyết cũng đỏ bừng.
Dưới sự xấu hổ, nàng bước nhanh qua, đóng máy tính xách tay lại.
“Đừng nóng vội a, con còn chưa xem đủ đâu, dì… dì, con… con không phải…”
Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Tần Phỉ Tuyết, Thẩm Hạo không biết nói cái gì cho phải, lập tức đứng lên, muốn giải thích, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Hắn vốn là vô tình nhìn thấy thứ không nên nhìn mà thôi.
Nhưng những bức ảnh này của mẹ vợ quả thật khiến hắn mãn nhãn.
“Máy… máy tính đã sửa xong rồi đúng không?”
“Đã sửa xong, chỉ là lỗi phần mềm mà thôi.”
Tần Phỉ Tuyết “Ừ” một tiếng như tiếng muỗi kêu, hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn, bất an chà xát lẫn nhau.
“Nếu… nếu đã sửa xong, vậy con đi về đi.”
Nghe nàng nói như thế, Thẩm Hạo nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ mặt quả nhiên như thế.
Loại tình huống này nếu hắn rời đi, vậy thì quá không có nhãn lực.
Thật vất vả lắm mới có một cơ hội thân cận với mẹ vợ, sao có thể cứ như vậy rời đi?
Vì thế cười hắc hắc một tiếng, thuận thế nằm trên giường lớn…
“Dì, hôm nay phải tăng ca làm con mệt mỏi quá chừng, có thể cho con nghỉ ngơi một lát được không?”
Nói là nói như vậy, nhưng hắn không có chút ý tứ đứng dậy rời đi, ngược lại còn xoay người, thay đổi tư thế thoải mái hơn nằm trên giường, thuận thế hít một hơi thật sâu.
Đồng thời cả khuôn mặt vùi qua cọ lại vài cái trên ga trải giường, giống như muốn đem mùi hương cơ thể mê người kia thấm vào trên da mặt mình, thiếu chút nữa là há miệng duỗi đầu lưỡi liếm.
“Wow, thật thơm! Dì ơi, sao cái giường của dì lại thơm như vậy? Dì xịt nước hoa vào chính mình mỗi khi tắm sao? Rất dễ ngửi, cùng hương vị trên người dì giống nhau như đúc.”
Nói xong, hắn còn cố ý dùng sức hít hít vài cái, trên mặt lộ ra vẻ say mê.
Thấy thế, khuôn mặt Tần Phỉ Tuyết đỏ càng thêm lợi hại, đồng thời trong lòng xấu hổ khó chịu.